Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Nguyệt im lặng hồi lâu, nàng cúi đầu: “Cũng chẳng có gì, chỉ cảm thấy chàng rất tốt, tốt đến mức không chỉ khiến ta ái mộ mà còn sùng bái và ngưỡng vọng. Mà ta hơi tự ti, đột nhiên cảm thấy khoảng cách giữa hai ta càng lúc càng lớn, ta không xứng với chàng”.

 

Thần thái của Tô Vũ trở nên ảm đạm, hắn nhướn mày: “Nếu ta cứ để mặc cho nàng nói tiếp mà không chiếm thế thượng phong kịp thời, đến sau cùng nàng còn định vứt bỏ ta phải không?”

 

Thẩm Nguyệt: “…”

 

Tô Vũ: “Nàng luôn miệng khen ta tốt, nhưng muốn chơi chán rồi bỏ, nàng như thế có khác gì kẻ bạc tình”.

 

Thẩm Nguyệt buồn bực nói: “Này, chàng đừng nói năng nghiêm trọng như thế, ta chỉ nhất thời nghĩ không thông thôi”.

 

Tô Vũ vuốt lại lọn tóc bên mang tai nàng, thong thả nói: “A Nguyệt, người tốt đến mấy cũng không thích cô độc, huống hồ là người từng nếm thử tư vị được bầu bạn”.

 

Thẩm Nguyệt cụp mắt, cọ mặt vào bàn tay hắn.

 

“Sau này nếu còn nói những lời như thế, ta sẽ trừng phạt nàng đấy”.

 

Thẩm Nguyệt đáp: “Nhưng ta thua xa chàng, đây là thực tế khỏi cần tranh cãi”.

 

“Thua xa hay không cũng không phải là điều luôn tuyệt đối. Điều gì không đủ có thể chăm chỉ học hỏi, chứ không phải thấy mình không ổn thì trầm lắng rồi lơ là. Học thức và kinh nghiệm của ai mà không được tích lũy từng ngày chứ, ta cũng vậy thôi”.

 

Thẩm Nguyệt ngước mắt, va vào đáy mắt của Tô Vũ, trông thấy hình bóng mình rõ ràng trong đôi mắt hắn, dịu dàng mà kiên định.

 

Tô Vũ nói: “Ta vẫn tin rằng nàng có thể trở nên tốt hơn, cho dù hiện giờ nàng đã rất tốt rồi”.

 

Bởi vì niềm tin của hắn mà suy nghĩ tiêu cực vẫn luôn bủa vây trong lòng Thẩm Nguyệt dần dần tiêu tan, nàng có cảm giác như được giác ngộ.

 

Nàng điềm tĩnh đáp: “Chàng nói đúng, biết bản thân chưa hoàn thiện ở chỗ nào thì phải cố gắng nâng cao và cải thiện, chứ không phải lãng phí thời gian vào ủ dột và lơ là. Rõ ràng biết bản thân không xứng với chàng, vậy thì ta càng không cam tâm từ bỏ như thế, ta nhất định sẽ cố gắng để xứng với chàng”.

 

Tô Vũ tủm tỉm cười: “A Nguyệt ngoan, nàng chẳng có điểm nào không xứng với ta cả”.

 

Thẩm Nguyệt đáp: “Chàng không cần an ủi ta, ta biết mình đến đâu”.

 

Tô Vũ khẽ nhướn mày: “Nếu đã muốn thay đổi, vậy thì trước hết phải bắt đầu từ học thức. Nhân lúc bồi bổ cơ thể, nàng hãy đọc thêm nhiều sách. Ngày mai ta sẽ nghĩ cách đưa sách tới tiểu viện của nàng”.

 

Thẩm Nguyệt đáp: “Vậy thì ta nhất định sẽ không phụ lòng tốt của chàng”.

 

Tô Vũ đến gần nàng, ngón tay vuốt ve gò má nàng, hắn khẽ nói: “Binh pháp kế sách hành quân đánh trận, nếu có chỗ nào không hiểu, cứ hỏi Tần Như Lương, nhưng đừng quá thân mật với hắn”.

 

Chẳng hiểu sao Thẩm Nguyệt đột nhiên nhớ tới chuyện lần trước Tần Như Lương cưỡng hôn nàng, chắc hẳn Tô Vũ không biết đâu nhỉ, nàng bỗng thấy chột dạ.

 

Tuy việc này không nằm trong dự tính của nàng, nhưng cũng được coi là một lần thân mật.

 

Thẩm Nguyệt nghi hoặc: “Vậy nếu như…”

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK