Vì thế, Thẩm Nguyệt giao Bắp Chân cho Thôi thị, bản thân lại thay nam trang, trước khi ra ngoài còn hôn lên mặt Bắp Chân một cái, nói: “Tiểu bảo bối à, nương phải ra ngoài kiếm tiền mua sữa bột, con ở nhà ngoan ngoãn, không được nháo đó nha, đói thì tìm nhị nương bú sữa ha”.
Thẩm Nguyệt ra tới sân, lại quay đầu vào nói với Thôi thị: “Phải rồi, nếu có người hỏi ta đi đâu làm gì, nhị nương nhớ đừng có biết gì nói đó nha, ta có ý gì chắc bà hiểu mà”.
Lần này Thôi thị không hề thản nhiên như trước nữa, lo lắng nói: “Ai da, công chúa ra ngoài nhớ phải cẩn thận, Ngọc Nghiên, cô phải chăm sóc cho công chúa thật tốt đó!”
Ngọc Nghiên theo Thẩm Nguyệt đảo qua đảo lại trên đường cái vài ngày, vẫn không hiểu, nói: “Công tử, người vẫn chưa nói rõ, rốt cuộc chúng ta phải kiếm tiền bằng cách nào vậy”.
Thẩm Nguyệt nói: “Đừng lải nhải nữa, công tử ta phải tốn chút thời gian để tìm kiếm cơ hội kinh thương buôn bán”.
Vì thế cuối cùng, Thẩm Nguyệt đặt mục tiêu vào sòng bạc lớn nhất kinh thành, cũng là nơi loạn nhất, chướng khí mù mịt nhất… Sòng bạc Thiên Kim.
Thẩm Nguyệt quay về tìm quản gia để lấy bạc.
Quản gia cẩn thận hỏi: “Ngân lượng tháng này của công chúa đã được chi cả rồi mà, đây là…”
Thẩm Nguyệt gõ tay lên mặt bàn, nói: “Ngân lượng hằng tháng chỉ đủ để trang trải chi phí hằng ngày thôi, bình thường ta còn phải đi dạo phố này, mua đồ ăn vặt này, mua y phục, trang sức rồi đồ trang điểm này kia nữa”, nàng liếc nhìn quản gia: “Ta là công chúa, đồ ta dùng sao có thể tệ hơn người khác được?”
Quản gia cũng không tìm được cái lý lẽ nào để nói lại.
Quản gia lại hỏi: “Lần này công chúa muốn chi bao nhiêu?”
“Không cần nhiều, hai trăm lượng thôi”.
“Nhưng mà…”
“Hai trăm lượng đâu có nhiều, ta còn chưa lấy ngân lượng hằng tháng của nhi tử ta đấy, từ khi ta mang thai sinh hạ đứa nhỏ đến nay đã là hơn mười tháng rồi, bạc của mười tháng đó chắc không chỉ là hai trăm lượng đâu nhỉ?”
“…”
Ngọc Nghiên vẫn một mực ngoan ngoãn đi theo sau lưng Thẩm Nguyệt, không khỏi tặng cho công chúa nhà mình một ngón tay cái.
Đòi tiền thế này đúng là hợp tình hợp lý! Cây ngay không sợ chết đứng luôn!
Quản gia hết cách, cuối cùng đành phải nhăn nhăn nhó nhó dẫn Thẩm Nguyệt đến phòng thu chi lấy tiền.
Cứ tiêu xài thế này, chút bổng lộc của tướng quân sẽ không đủ mất!
Quản gia mà biết được sau khi lấy tiền xong Thẩm Nguyệt sẽ đến sòng bạc Thiên Kim để đánh bạc… Thì dù có phải liều mạng cũng sẽ không cho công chúa thành công lấy được một đồng nào.
Lúc này, hai chân Ngọc Nghiên đã run rẩy theo Thẩm Nguyệt bước đến trước cửa sòng bạc Thiên Kim.
Ngoài cửa người đi ra đi vào tập nập, tất cả đều là dân đỏ đen vào đây chơi. Còn có vài nam tử vạm vỡ đứng canh gác.