Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Thẩm Nguyệt ngẩng đầu lên thì thấy là Tần Như Lương, lúc này nàng mới nhớ hình như có loáng thoáng nghe người khác nhắc đến việc Tần Như Lương cũng ở trong biệt viện này dưỡng thương, còn là ở đối diện.  

 

Tần Như Lương vốn đã có vết thương cũ, lần này lại bị thương không nhẹ, hắn ta hôn mê mấy ngày cuối cùng cũng tỉnh lại.  

 

Nhưng sắc mặt hắn ta vẫn không quá ổn, trên cánh tay và thắt lưng còn quấn băng, chỉ có thể tùy ý khoác áo choàng miễn cưỡng xuống giường, bước ra ngoài.  

 

Bây giờ một cánh tay hắn ta vẫn còn được cố định bằng băng vải.  

 

Hắn ta nghe nói Thẩm Nguyệt luôn túc trực trong phòng Tô Vũ nhiều ngày, ai khuyên cũng không chịu nghe.  

 

Nàng đích thân chăm sóc cho Tô Vũ, cực nhọc ngày đêm, không nghỉ ngơi đàng hoàng, một tấc không rời.  

 

Nhưng suy cho cùng, người Thẩm Nguyệt cũng không phải làm bằng sắt, cứ tiếp tục như thế thì nàng sẽ đổ bệnh mất.  

 

Tần Như Lương cũng chỉ nghe thái y chữa trị vết thương cho mình nói việc này, đến khi có thể xuống giường, hắn ta đã lập tức đến đây ngay.  

 

Khi nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của Thẩm Nguyệt mới biết thái y không nói quá chút nào.  

 

Tần Như Lương chưa từng thấy dáng vẻ tiều tụy này của Thẩm Nguyệt.  

 

Với nàng, Tô Vũ vẫn khác hẳn so với người ngoài, vì cứu hắn, nàng có thể không nghỉ không ngủ.  

 

Trong lòng Tần Như Lương cảm thấy chua chát.  

 

Hắn ta vẫn còn nhớ lúc mình bị sát thủ đá xuống núi đã nghe thấy Thẩm Nguyệt hét lớn tên của hắn ta.  

 

Hắn ta nghĩ chỉ cần mình chịu làm gì đó cho nàng thì có thể nhận được báo đáp.  

 

Nhưng bây giờ, so với Tô Vũ, hắn ta không hề là gì cả.  

 

Người phụ nữ này vẫn là thê tử của hắn ta, ít nhất trên danh nghĩa là thế.  

 

Nhưng nàng lại cố chấp như vì người đàn ông khác mà lại chẳng hỏi han, quan tâm gì đến hắn ta.  

 

Thậm chí Tần Như Lương còn cảm thấy đố kỵ với Tô Vũ, cho dù mình có làm bất kỳ chuyện gì đi chăng nữa thì cũng không thể kéo người phụ nữ trước mặt quay về với mình.  

 

Chỉ đành trơ mắt nhìn nàng nhào vào lòng người khác.  

 

Trước đây, hắn ta không có cảm giác rõ ràng như vậy, đó là vì trước đây không có ai tranh giành nàng với mình, hắn ta cũng không có cảm giác khẩn trương, bởi thế cứ nghĩ sau này còn rất nhiều thời gian, vẫn có thể từ từ bù đắp.  

 

Bây giờ xem ra không thể nữa rồi.  

 

Thẩm Nguyệt rút tay lại, mắt nhìn hắn ta, cuối cùng cũng nhớ hỏi một câu: “Vết thương của ngươi thế nào rồi?”  

 

Tần Như Lương nói: “Vẫn ổn, thái y nói không bị thương đến chỗ nguy hiểm”.  

 

Thẩm Nguyệt gật đầu nói: “Vậy thì tốt, ngươi vẫn nên quay về phòng nghỉ ngơi đi”.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK