Vốn dĩ có thể tránh được tất cả những chuyện này.
Cũng có nghĩa là khi hắn và nàng cùng nhau rời kinh, hắn lại chắp tay đưa Bắp Chân vào hoàng cung, ngay từ đầu đã không có ý định cho nàng trở về, mà nằm trong tay hắn, Bắp Chân chính là vật hi sinh.
Đáng tiếc, cuối cùng hắn vẫn đánh giá thấp quyết tâm của nàng, từ đó mới khiến bọn họ rơi vào cục diện bế tắc hiện giờ.
Nếu như không có Bắp Chân, nếu như nàng không khăng khăng hồi kinh, e rằng bây giờ Đại Sở đã chìm trong khói lửa chiến tranh.
Trước kia Tô Vũ cố gắng lừa gạt, không cho nàng hồi kinh, hắn muốn nàng đặt đại cục lên đầu, Thẩm Nguyệt có thể hiểu được.
Bởi vì khi đó nàng không biết Bắp Chân là con trai của Tô Vũ, đương nhiên cho rằng hắn không cách nào hiểu được nỗi đau đớn mất con.
Nàng càng không biết Bắp Chân bị mang vào cung là do hắn cố ý sắp xếp, nàng vẫn cho rằng tất cả đều là bất đắc dĩ, cho nên nàng có thể thấu hiểu sáng suốt và lý trí của Tô Vũ khi đó.
Nhưng bây giờ, sự thật lại lần nữa bày ra trước mắt, dù thế nào nàng cũng không thể hiểu nổi, rốt cuộc tại sao Tô Vũ lại có thể vứt bỏ cốt nhục thân sinh của mình.
Thẩm Nguyệt không ngờ, trong đêm đen dài đằng đẵng, đến cuối cùng, người vô ý ngủ quên lại chính là mình.
Nàng cho rằng chỉ cần Tô Vũ nói rõ ràng, nàng có thể không so đo chuyện Tô Vũ giấu giếm mình hai năm nay, nàng có thể không để bụng chuyện hắn không nhận Bắp Chân.
Nhưng có lẽ trong lòng hắn chưa từng coi Bắp Chân là cốt nhục của mình, có lẽ đối với hắn, Bắp Chân chỉ là một loại thủ đoạn, một quân cờ.
Thẩm Nguyệt quay đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ say của Bắp Chân, nàng đột nhiên cảm thấy, nếu như Tô Vũ không phải phụ thân của cậu bé, đó cũng có thể là chuyện tốt.
Chuyện Tô Vũ là cha ruột của Bắp Chân đã khiến tâm trạng Thẩm Nguyệt rối ren muôn phần, hôm nay còn biết thêm mấy việc này. Đợi khi lấy lại tinh thần, Thẩm Nguyệt không biết sao mình lại ngồi trơ ra như vậy đến tận hửng sáng.
Ngày hôm sau, khi Thôi thị vào phòng, trông thấy Thẩm Nguyệt ngồi ở gian ngoài thì hoảng sợ nói: “Sao công chúa lại khoác áo ngồi ở chỗ này mà cũng không gọi nô tỳ?”
Thẩm Nguyệt nhìn Thôi thị một lúc lâu, vành mắt đỏ bừng hỏi: “Nhị nương, lời Ngọc Nghiên nói đều là thật sao?”
Thôi thị khựng lại, hỏi: “Ngọc Nghiên nói gì với công chúa?”
Ngọc Nghiên cũng là một đêm không ngủ: “Ta nói hết chuyện lúc trước cho công chúa biết rồi. Công chúa cũng không thể lơ mơ mờ mịt trong việc chọn lựa người sống cùng mình sau này”.
Thôi thị than thở nói: “Ngọc Nghiên, chuyện của đại nhân, tự đại nhân sẽ xử lý, ngươi lắm lời làm gì!”
Ngọc Nghiên nói: “Đã lâu như vậy rồi cũng không thấy hắn chủ động nói với công chúa. Nếu ta không nói, e rằng hắn còn muốn giấu giếm cả đời”.
Thẩm Nguyệt lại hỏi: “Nhị nương, đều là thật sao?”
Thôi thị quỳ gối trước mặt Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: “Lát nữa Bắp Chân tỉnh dậy, Ngọc Nghiên đi gọi Tiểu Hà đến mặc quần áo cho thằng bé, sau đó mang ra ngoài ăn sáng rồi đến thư phòng chơi đùa”.
“Vâng”.