Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Nguyệt đóng cửa lại, quay đầu ngồi vào bên giường Tô Vũ: “Chàng biết ông ta sẽ đến đòi ta viết thư hả?”

 

Tô Vũ nói: “Ông ta có đến hay không thì vẫn phải viết thư thôi, chẳng qua dạo này nàng đến Tàng Thư Các lấy sách cho ta đọc, bệ hạ chắc là biết ta nhàn hạ đọc sách thì phải có tinh lực cân nhắc những chuyện khác nữa”.

 

Thẩm Nguyệt đưa tay xoa huyệt thái dương, Tô Vũ hơi chớp mắt.

 

“Khó chịu hả?”, Thẩm Nguyệt xoa nhẹ.

 

“Không, thoải mái lắm”.

 

“Sau này khi nào được nghỉ ngơi thì chàng nghĩ ít đi được không?”

 

Tô Vũ cúi đầu cười: “Được”.

 

Nhưng không biết sau khi rời khỏi đây thì còn bao nhiêu ngày nghỉ ngơi nữa chứ.

 

Thẩm Nguyệt không muốn nghĩ nhiều, nhướng mày nói: “Chàng nói chàng trung quân, nhưng chàng toàn làm mấy việc phản nghịch thì trung chỗ nào?”

 

Tô Vũ yên lặng nhìn nàng: “Nàng mới là quân của ta”.

 

Tay Thẩm Nguyệt hơi khựng lại, đối mặt với hắn, rồi lại rời đi, điều chỉnh lại trái tim mình: “Thật ra ta không muốn chàng làm thần của ta”.

 

Quân và thần, quân trên, thần dưới, không thể bình đẳng.

 

Nàng hy vọng mình và Tô Vũ có thể sánh vai đi mãi về sau.

 

Nhưng nghĩ đến việc sẽ có ngày Tô Vũ chắp tay đưa nàng lên chức vị cao, mà hắn thì vẫn đứng mãi chỗ cũ cúi đầu xưng thần, nàng thật sự không muốn.

 

Nàng yêu Tô Vũ, yêu một người đỉnh thiên lập địa, không cúi đầu trước bất kỳ ai, kể cả nàng.

 

Tô Vũ dùng ngón tay trắng tinh khiết của mình sờ lọn tóc của Thẩm Nguyệt rồi cuốn mấy vòng.

 

Hắn mỉm cười, nói: “Làm thần dưới quân mà cũng không được hả?”

 

Một cỗ khí nóng chạy vọt lên đỉnh đầu, Thẩm Nguyệt trịnh trọng nói: “Tô Vũ, đừng cố tình nói sai để trêu ta!”

 

Sắc trời đã muộn, ngày mai Thẩm Nguyệt định vào nhà lao một chuyến.

 

Sáng hôm sau, thời tiết âm u.

 

Thẩm Nguyệt sắc thuốc cho Tô Vũ, nhìn hắn uống thuốc xong thì ra khỏi phòng, lúc quay đầu còn nhắc nhở: “Đừng xuống giường nhé, chàng đọc sách đi, ta sẽ về sớm thôi”.

 

“Ừ”.

 

Vừa ra khỏi viện thì cửa phòng đối diện cũng mở ra.

 

Thẩm Nguyệt quay sang thì thấy Tần Như Lương cũng ra ngoài, nhưng hắn ta mặc thường phục, không còn là dáng vẻ dưỡng bệnh hàng ngày nữa.

 

Thẩm Nguyệt không nói lời nào, đi ra ngoài như không có việc gì, Tần Như Lương cũng đi ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK