Ánh mắt Tô Vũ nhìn nàng giống như đang muốn nhìn thấu nàng.
Thẩm Nguyệt vẫn còn cười nói: "Ta nghĩ ngươi đã ăn rồi cho nên sẽ không mời ngươi ngồi xuống cùng ăn đâu. Giờ này ngươi tới đây làm gì?"
Thật lâu sau Tô Vũ mới nói: "Nhận được lễ vật cho nên cũng phải đến thăm một chút".
Thẩm Nguyệt cho biết: "Hôm nay ta mới biết được chuyện tốt của ngươi, nếu biết sớm hơn thì ta đã chuẩn bị một món quà lớn hơn rồi. Hôm nay trên phố không có gì để mua cho nên ta đành phải mua một ít quả hạch hàm ý may mắn".
"Chúc ta sớm sinh được quý tử, với ai?"
Thẩm Nguyệt nói: "Ở nhà ngươi không có tận hai người sao? Cùng ai thì phải xem ngươi yêu thích ai hơn".
"Ngươi ta yêu thích cũng không phải bọn họ".
Thẩm Nguyệt đứng dậy phủi phủi vạt áo rồi thản nhiên nói: "Vậy ngươi thích ai thì ngươi cũng có thể thỉnh hoàng thượng gả cho. Dù sao cũng chỉ nhiều thêm một nữ nhân".
"Nếu hoàng thượng có thể ban cho", Tô Vũ sâu kín nhìn chằm chằm Thẩm Nguyệt nói: "Thì ta cũng sẽ không đợi đến hôm nay".
Thẩm Nguyệt cong môi, giễu cợt nói: "Ồ, ta nhớ ra rồi, ngươi đang nói về nữ nhân mồ côi kia đúng không? Nàng đã thành hôn rồi, hoàng thượng thật sự cũng không thể phá bỏ hôn nhân của người ta để ban nàng cho ngươi. Nhưng ta nghĩ hai nữ nhân trong nhà ngươi là đã quá đủ để an ủi ngươi rồi".
Vừa nói nàng vừa định rời khỏi phòng ăn.
Nhưng Tô Vũ đang chặn cửa, dường như không có ý định để nàng đi.
Thẩm Nguyệt nhíu mày, lạnh lùng nói: "Tô Vũ, ngươi chặn đường ta?"
"Nếu như cứ để cô đi như vậy thì ta sẽ không cam lòng".
"Không cam lòng? Thật là nực cười", Thẩm Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Ngươi nói thời gian này ngươi không thể gặp lại ta, ta tin ngươi, không ngờ ngươi lại nạp hai cơ thiếp mà không nói một lời, nửa tháng nay không biết đã ở trong phủ hưởng bao nhiêu phúc".
"Ngươi nói ta nghe xem, ngươi không cam lòng ở chỗ nào? Chuyện này tất cả mọi người đều biết, chỉ một mình ta không biết. Một thời gian nữa của ngươi là bao lâu? Có phải là muốn đợi đến khi thê thiếp thành đàn, con cháu đầy sảnh thì ngươi mới nói cho ta biết đúng không?"
"Rõ ràng người không cam lòng phải là ta mới đúng, ta thậm chí còn không có quyền được biết".
"Thật ra ngươi không cần phải gạt ta, cho dù có biết thì ta cũng chỉ mừng cho ngươi mà thôi!"
Tô Vũ nắm lấy cổ tay Thẩm Nguyệt, đột nhiên kéo nàng về phía mình, nhẫn nhịn nói: "Đó chỉ là hai người mà hoàng thượng tự nhét vào nhà ta, sao có thể coi là thê thiếp của ta được. Thê thiếp đầy đàn, con cháu đầy sảnh, một mình ta không thể chịu nổi, đời này ta chỉ cần có một người vợ là đủ rồi. A Nguyệt, tại sao cô lại nói như vậy, là cô đang ghen sao?"
Thẩm Nguyệt nghiêm mặt, tay âm thầm dùng sức giãy dụa nhưng miệng vẫn cười nói: "Mặc dù là hoàng thượng ban cho nhưng cũng đã vào cửa nhà ngươi, ăn cơm nhà ngươi, ngủ trong nhà ngươi! Ngươi nói ta ghen, Tô Vũ, hôm nay ngươi muốn nghe lời nói thật hay là nói dối?"
Tô Vũ trầm giọng nói: "Ta muốn nghe lời nói thật".
Cuối cùng hắn vẫn sợ rằng mình sẽ làm tổn thương Thẩm Nguyệt nhưng nàng lại vô cùng bướng bỉnh, không hề quan tâm ngay cả khi đang tự làm tổn thương mình, vì vậy hắn đành buông lỏng tay ra.
Cổ tay của Thẩm Nguyệt được giải phóng, nàng xông lên nắm lấy vạt áo của Tô Vũ, buộc hắn phải hơi cúi đầu xuống gần khuôn mặt của nàng.
Hơi thở của hai người hòa vào nhau, nhưng cảm giác khác xa với sự dây dưa đêm hôm đó.
Thẩm Nguyệt nhìn thẳng vào mắt hắn ta, gằn từng chữ nói: "Đúng vậy, ta ghen đó thì sao?"
Tô Vũ mở to mắt.