Bên ngoài mưa gió lạnh lẽo, Thẩm Nguyệt rất có tinh thần, nàng không hề thấy buồn ngủ.
Nàng đẩy cửa phòng của Tô Vũ, phát hiện không đẩy được.
Ơ, hắn cài cửa từ bên trong à?
Thẩm Nguyệt đứng bên ngoài cửa hỏi: “Tô Vũ, chàng ngủ rồi à?”
Giọng nói điềm nhiên của Tô Vũ từ bên trong vọng ra: “Đang định ngủ, sao thế?”
Khóe mắt Thẩm Nguyệt giật giật.
Trước kia nàng cứ cảm thấy nụ cười của Tô Vũ giành cho nàng quá dịu dàng và vô hại, thậm chí quá mức ôn hòa… xem ra đúng là vậy thật.
Trước kia cửa phòng Tô Vũ chưa từng cài then.
Thế mà bây giờ hắn cài then cửa, đề phòng ai chứ, rõ ràng là không muốn Thẩm Nguyệt tiến vào.
Thẩm Nguyệt sờ sờ mũi, chẳng hiểu thế nào lại có cảm giác thê lương như bị vợ đuổi ra khỏi phòng ngủ, chỉ có thể ngủ dưới sàn.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng không đúng lắm, bây giờ nàng đâu ngủ chung với Tô Vũ, lấy đâu ra cảm giác thê lương, căn bản là không nên, hiểu không!
Thẩm Nguyệt hắng giọng: “Ta chỉ định vào trong xem thử tình hình của chàng, nếu chàng sắp ngủ thì ngủ đi, ngày mai ta lại tới”.
Tô Vũ ở bên trong không đáp lời.
Thẩm Nguyệt dời bước, phát hiện ra nếu nàng cứ quay về phòng ngủ như thế, chắc chắn sẽ không ngủ nổi, có cảm giác khó chịu ngứa ngáy tâm can.
Nàng thở dài một tiếng, lại quay trở về, gõ gõ cửa phòng và nói: “Tô Vũ, chàng có thể mở cửa ra được không, ta vào trong nói cùng chàng vài câu rồi sẽ đi”.
Thẩm Nguyệt đứng trước cửa một lúc, Tô Vũ vẫn không phản ứng.
Haizz, thôi vậy, thời giờ cũng không sớm nữa, quay về tắm rửa rồi ngủ thôi.
Lần này nàng vừa quay đi được vài bước, cánh cửa sau lưng đã mở ra.
Thẩm Nguyệt quay đầu thì trông thấy Tô Vũ khoác áo ngoài, mái tóc xõa trên vai, hắn biếng nhác đứng dựa người vào cửa, nhìn nàng bằng đôi mắt như đốm lửa.
Thẩm Nguyệt vô thức hỏi: “Chàng giận à?”
Tô Vũ đáp: “Ta thực sự chuẩn bị đi ngủ, tưởng rằng tối nay nàng sẽ không tới nên mới khóa cửa”.
Thẩm Nguyệt nhíu mày đáp: “Sao lại thế được, trước khi đi ngủ nếu không tới nhìn chàng một lần, ta không ngủ nổi”.
Ánh mắt của Tô Vũ có vẻ nham hiểm, lời nói của Thẩm Nguyệt thực sự khá êm tai, hắn tỏ vẻ lười nhác: “Chẳng phải có vài câu muốn nói sao”.
Có vẻ như Tô Vũ không định mời nàng vào phòng.
Nếu ở trong phòng, dù không có gì để nói, Thẩm Nguyệt cũng phải tìm vài câu để nói, nhưng bây giờ cả hai đang ở bên ngoài, trời còn đang mưa, nàng sợ Tô Vũ đứng ngoài cửa quá lâu sẽ bị lạnh, đành phải nói: “Ngủ ngon, chàng nghỉ ngơi đi”.
Tô Vũ nheo mắt: “Chỉ thế thôi?”
Trước khi đi ngủ có thể trông thấy hắn, Thẩm Nguyệt đã thấy thỏa mãn lắm rồi, nàng nói: “Vốn dĩ ta cũng định khuyên chàng nghỉ ngơi, đừng thức khuya, không tốt cho cơ thể. Bây giờ chàng nên đi ngủ rồi, mau đóng cửa lại”.
Tô Vũ đáp: “Khi ta không mở cửa cho nàng, nàng muốn ta mở cửa, bây giờ ta mở cửa cho nàng rồi, nàng lại muốn ta đóng cửa lại?”
“Chẳng phải ta sợ chàng bị lạnh sao?”, Thẩm Nguyệt nhìn hắn: “Chàng giận thật à?”