Lúc này có trốn cũng không kịp nữa, vì Tô Vũ đã phát hiện ra nàng và híp mắt nhìn nàng.
Nhưng Hạ Du lại huýt sáo quá hăng, gọi: “Mỹ nhân, mau đến đây uống rượu với tiểu gia nào~”.
Thẩm Nguyệt kéo hắn ta lại, run rẩy nói: “Đừng huýt sáo nữa, nếu để hắn uống rượu với ngươi thì ngươi chết đấy...”
Nhưng Hạ Du không nghe, hắn ta lại còn vẫy tay với Tô Vũ: “Nào, mau đến đây~”.
Ngọc Nghiên đã bắt đầu nhũn cả chân ra, nhìn Tô Vũ từng bước đến gần: “Công, công tử, làm sao đây, hay chúng ta chạy trước nhé?”
Thẩm Nguyệt thực sự cảm thấy Tô Vũ là lai giả bất thiện, bèn đẩy Hạ Du ngã vào người Lưu Nhất Quái, nói: “Lưu huynh, ta có việc, đi trước đây, ngươi phải đưa thằng cha này về phủ Thừa Tướng nhé!”
Nói xong, chưa kịp chờ Lưu Nhất Quái đồng ý thì Thẩm Nguyệt đã kéo Ngọc Nghiên quay đầu chạy thẳng.
Khi Tô Vũ đến gần thì Hạ Du say khướt đã chủ động xáp đến, nhìn kỹ vài lần thì bất mãn nhăn mặt nói: “Ban nãy ngươi đứng bên kia đường nhìn rất xinh đẹp, không ngờ lại là đàn ông!”
Lưu Nhất Quái cũng cảm nhận được khí tức lạnh lẽo mà Tô Vũ tỏa ra, bèn tỉnh rượu hơn phân nửa, lau mồ hôi nói: “Xin lỗi công tử, hắn ta uống say quá, công tử đừng chấp nhặt hắn ta”.
“Ai nói tiểu gia say hả, tiểu gia ta không say!”
Tô Vũ thản nhiên nói: “Không sao, ta biết hắn ta, nhị công tử nhà Hạ tướng”.
“Ha ha... hóa ra là bạn của nhau...”, Lưu Nhất Quái cười khan, bảo sao ban nãy hai người kia lại chạy như quỷ khi thấy hắn vậy.
Về sau Tô Vũ đích thân đưa Hạ Du về lại phủ Thừa Tướng.
Nghe nói Hạ tướng mời hắn vào trong ngồi, hắn vừa thưởng trà vừa nhìn cảnh Hạ Du bị Hạ tướng đánh.
Hạ tướng vừa đánh vừa mắng: “Nghịch tử! Nghịch thử! Ngươi giỏi quá rồi, dám đùa bỡn cả Đại học sĩ à, để xem ta có đánh chết ngươi không!”
Hạ Du tỉnh rượu, lại nhìn dáng vẻ thanh nhàn lạnh nhạt của Tô Vũ thì nào còn thấy hắn đẹp nữa mà chỉ thấy đáng sợ ghê tởm!
Về sau Thẩm Nguyệt biết chuyện, bèn kiên định cho rằng không nên gặp mặt Tô Vũ thì hơn, miễn cho bản thân cũng gặp vận xui.
Ngọc Nghiên nói: “Nô tỳ sợ Tô đại nhân thì dễ hiểu rồi, nhưng sao công chúa lại sợ Tô đại nhân ạ?”
“Ta sợ hắn?”, Thẩm Nguyệt nháy mí mắt, nói: “Hắn có phải hổ đâu mà ta phải sợ?”
“Nhưng hắn làm Hạ nhị công tử bị cha đánh cho một trận tơi bời khói lửa, nghe nói lúc nhị công tử bị đánh thì hắn còn ngồi một bên uống trà nữa cơ”.
Thẩm Nguyệt than thở: “Là do Hạ Du hư đốn trước, huýt sáo linh tinh mà. Người như Tô Vũ mà hắn ta cũng dám đùa giỡn à? Công chúa ta đây cũng đâu có làm gì Tô Vũ hắn, hắn muốn giận thì cũng không thể chém lên đầu ta được”.