Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Khi quay trở lại Trì Xuân Uyển một lần nữa, Thẩm Nguyệt thấy trong ngoài đều quạnh quẽ.  

 

Không có thứ gì có thể khiến cho Thẩm Nguyệt vui vẻ lên được.  

 

Khi thời tiết đẹp, nàng thường nằm dưới bóng cây và ngủ cả buổi chiều.  

 

Ngọc Nghiên lo lắng nói: "Công chúa, người vào phòng ngủ đi".  

 

Thẩm Nguyệt nhắm mắt không nói gì.  

 

Một lúc lâu sau, nàng đột nhiên nói: "Ngọc Nghiên, ngươi theo ta bao lâu rồi?"  

 

"Nô tỳ từ nhỏ đã cùng công chúa lớn lên".  

 

"Vậy ngươi có biết ngày cha mẹ ta bị bức ép thoái vị, triều đại thay đổi đã xảy ra những chuyện gì không?"  

 

Sắc mặt Ngọc Nghiên tái nhợt, nàng ta quỳ rạp xuống đất nói: "Công chúa, những chuyện cũ năm xưa.... nô tỳ cho rằng công chúa nên quên đi, để cho nó qua đi".  

 

Thẩm Nguyệt mở mắt ra, từ trên ghế tựa chậm rãi ngồi dậy, thở dài nói: "Ta cũng muốn quên đi quá khứ, nhưng luôn có kẻ không muốn buông tha cho ta".  

 

Nàng xoa xoa đầu, luôn có những ảo ảnh hỗn loạn bất chợt hiện lên trong đầu nàng, nhưng khi nàng cố gắng bắt lấy chúng thì chúng lại biến mất không thấy tăm hơi.  

 

Thẩm Nguyệt trầm giọng nói: "Cướp nước của ta, phá nhà của ta, lại còn luôn đề phòng ta như kẻ cướp, rốt cuộc kẻ cướp là ai đây chứ?"  

 

Ngọc Nghiên nước mắt lưng tròng nói: "Công chúa! Người đừng nói như vậy, công chúa đang ở thế yếu, nếu như lời này bị hoàng thượng nghe được thì hoàng thượng nhất định sẽ không dung tha cho chúng ta!"  

 

“Ta biết, nếu còn muốn sống thì phải biết thức thời, phải biết thuận theo người khác”, Thẩm Nguyệt nói: “Từ khi tỉnh táo trở lại ta chưa từng có chút lòng phản nghịch, ta cũng không muốn truy cứu chuyện cũ, dù sao đây cũng là dòng chảy của lịch sử, ta chỉ muốn hướng về phía trước mà sống".  

 

Nàng hơi co chân lại, chống khuỷu tay lên đỡ trán, đầu hơi cúi xuống, tóc hai bên thái dương cũng xõa xuống che khuất gương mặt của nàng.  

 

Lúc này trong mắt nàng như lộ ra hung quang, nàng nói: "Nhưng bọn họ lại bắt Bắp Chân đi, Bắp Chân còn chưa sinh được nửa tháng".  

 

Sinh mệnh của một đứa trẻ mới sinh mong manh đến thế nào, Thẩm Nguyệt thật sự không thể tưởng tượng được.  

 

Trong cung tuy có nhiều người, có nhiều thái y, nhưng làm sao có thể đối xử với Bắp Chân tốt như mẹ của nó, làm sao có thể nâng niu nó cẩn thận trong bàn tay được?  

 

Bọn họ sẽ chỉ thực hiện đúng bổn phận của mình, nuôi Bắp Chân như một đứa trẻ của người khác mà thôi.  

 

Nếu như bọn họ không chú ý mà để nó bị bệnh thì sao? Nếu như nó bị đói thì sao?  

 

Bắp Chân không thể khóc, nó không khóc thì người khác sẽ không biết nó đang khó chịu, như vậy thì phải làm sao?  

 

Trước đây Thẩm Nguyệt luôn thích nói đùa rằng Bắp Chân là cục nợ của nàng. Bây giờ cục nợ đã bị người khác mang đi rồi, nàng lại cảm thấy mất hồn mất vía.  

 

Ngọc Nghiên nước mắt ngắn dài nói: "Công chúa đừng quá lo lắng, Bắp Chân sẽ không sao đâu".  



"Ngươi đứng lên đi". 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK