Mục lục
Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần (full) - Tác giả: Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt Hương Phiến tái nhợt: "Tướng quân... tướng quân người không thể như vậy... không thể được tướng quân!"

 

Minh Nguyệt Lâu là kỹ viện lớn nhất kinh thành, khách nhân lui tới chia làm năm bảy loại, kỹ nữ bên trong cũng chia làm năm bảy loại.

 

Nữ quyến của quan lại trong kinh phạm tội nếu như không bị đẩy ra biên cương thì sẽ bị đẩy vào Minh Nguyệt Lâu làm kỹ nữ, kẻ có xuất thân nô tì giống như Hương Phiến khi bị đẩy vào Minh Nguyệt Lâu thì tất nhiên sẽ trở thành kỹ nữ thấp kém nhất.

 

Một lời này của Tần Như Lương chứng minh hắn ta đã không còn chút thương xót nào đối với nàng ta.

 

Lúc này lập tức có người tiến lên lôi Hương Phiến từ phủ tướng quân đi đến Minh Nguyệt Lâu.

 

Dọc đường, tiếng Hương Phiến kêu gào la khóc vang đầy trời.

 

Bầu không khí trong phòng khách im phăng phắt, máu tươi loang lổ ở khắp nơi.

 

Xác của gã sai vặt bị đem ra ngoài, đám người hầu ngay lập tức đem nước đến lau rửa vết máu trên mặt đất.

 

Liễu Mi Vũ nãy giờ vẫn không nói lời nào, Tần Như Lương liếc nhìn nàng ta, thấy sắc mặt nàng ta tái nhợt thì có chút giật mình.

 

Trái tim của Tần Như Lương rốt cuộc vẫn mềm nhũn, hắn biết nàng ta từ trước đến nay đều rất nhát gan, nhất định là đang rất sợ hãi.

 

Tần Như Lương dịu dàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng ta trong lòng bàn tay lớn của mình.

 

Liễu Mi Vũ rùng mình rồi bật khóc.

 

Tần Như Lương nói: "Sao, dọa nàng sợ hãi rồi sao?"

 

Liễu Mi Vũ khịt mũi, nghẹn ngào nói: "Không phải, Mi Vũ chỉ cảm thấy đã lâu rồi không được tướng quân nắm tay".

 

Khoảng thời gian này hắn ta quả thật đã quá bỏ bê nàng ta.

 

Kể từ lần trước tay trái bị thương, Tần Như Lương luôn cảm thấy không vui, chỉ cần ở cùng Liễu Mi Vũ thì hắn ta liền khó chịu.

 

Bây giờ Tần Như Lương đã bình tĩnh lại, hắn ta biết trong chuyện này hắn ta không thể trách nàng ta. Hắn ta không nên tiếp tục bỏ bê nàng ta nữa.

 

Nhìn dáng vẻ đáng thương của Liễu Mi Vũ, trái tim của Tần Như Lương tràn đầy dịu dàng.

 

Hắn ta vẫn rất yêu Liễu Mi Vũ.

 

Tần Như Lương nói: "Trước kia là do ta không tốt, còn vì chuyện của Hương Phiến mà hiểu lầm nàng khiến cho nàng uất ức".

 

Liễu Mi Vũ lắc đầu nói: "Tướng quân có thể trả lại sự trong sạch cho Mi Vũ thì Mi Vũ đã rất mãn nguyện rồi. Chỉ là... dù sao Hương Phiến cũng từng là nô tỳ thân cận của Mi Vũ, bây giờ nàng ta rơi vào kết cục như vậy Mi Vũ cũng không đành lòng".

 

Tần Như Lương lạnh giọng nói: "Nàng còn nhớ tình cũ với ả ta nhưng ả ta chỉ hận không thể giẫm đạp nàng để leo lên cao, muốn trách chỉ có thể trách ả ta tự mình làm bậy cho nên không thể sống, tha cho ả ta tội chết đã là khai ân cho ả ta rồi".

 

Hắn ta dịu giọng xuống rồi lại nói: "Mi Vũ, nàng đừng tự trách mình. Loại người như vậy không đáng để nàng niệm tình cũ".

 

Liễu Mi Vũ nói: "Mi Vũ biết".

 

Mặc dù ngoài miệng nàng ta nói như vậy nhưng trong lòng thì thực chất đang mừng thầm. Nàng ta niệm tình cũ sao? Nàng ta chỉ hận không thể nhìn thấy Hương Phiến bị đánh chết tại chỗ, như vậy mới có thể hóa giải được nỗi hận của nàng ta từ trước đến nay.

 

Chẳng qua hôm nay cho dù Hương Phiến không chết thì sau này cũng không thể làm gì được nữa.

 

Tiện nhân không biết tốt xấu, đáng bị đám đàn ông phong lưu chà đạp!

 

Chỉ cần nghĩ đến điều đó cũng đã khiến cho nàng ta cảm thấy vô cùng khoái chí!

 

Lâu như vậy mới có thể hoàn toàn rút ra được một cái gai trong lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK