Tới khi gã đàn ông gian xảo đến gần, Liễu Mi Vũ dùng đôi mắt quyến luyến như tơ nhìn gã, cuối cùng cũng nhìn rõ gương mặt kia.
Không phải Tần Như Lương.
Khi ấy Liễu Mi Vũ tỉnh táo hơn hẳn, toàn thân ớn lạnh, nàng ta khiếp sợ: “Ngươi là ai! Ngươi muốn làm gì?”
Nàng ta muốn trốn chạy nhưng cơ thể vô lực, chỉ bị coi như “dục cự hoàn nghênh”.
“Đến lúc này rồi mà vẫn muốn tỏ vẻ trinh tiết? Hê hê, ở đây có ai trông thấy đâu!”
Gã đàn ông nói rồi túm lấy cổ chân của Liễu Mi Vũ, đè lên người nàng ta.
Nhuyễn ngọc ôn hương, quả thực khiến người ta mất hồn.
Liễu Mi Vũ ban đầu còn giãy giụa, thế nhưng những va chạm nhỏ nhặt đó chỉ khiến tình triều cuồn cuộn, không thể nào quay đầu được nữa.
Nàng ta khó lòng khống chế khát khao của cơ thể, khi gã đàn ông đó xông vào bỗng chốc cảm thấy đủ đầy, nàng ta vừa khẽ rên rỉ vừa rướn người nghênh đón, không thể nào kiềm chế nổi.
Một bên là hoa viên có kịch hay mở màn, một bên là hậu viện kiều diễm, dâm loạn.
Sau đó Hương Lăng vội vội vàng vàng chạy tới hoa viên, hoảng hốt nói với Tần Như Lương đang tiếp đãi đồng liêu trên quan trường: “Không hay rồi tướng quân! Không thấy phu nhân đâu cả!”
Tần Như Lương nhíu mày với vẻ không vui: “Đang yên đang lành, làm sao mà không thấy đâu được?”
Hương Lăng nước mắt lã chã như mưa: “Hồi tối phu nhân uống chút rượu, không chịu nổi nên thấy váng đầu. Nô tì đi bưng canh giải rượu tới, đâu ngờ sau khi quay về không thấy phu nhân ở trong viện. Nơi nào có thể tìm nô tì cũng tìm hết rồi, thế nhưng không thấy bóng dáng phu nhân!”
Tần Như Lương bỗng chốc thấy cuống quýt.
Hắn ta không nên để Liễu Mi Vũ uống rượu.
Nếu nàng ta say rượu mà gặp chuyện gì thì phải làm sao, đi qua hoa viên sẽ tới một cái hồ rất lớn, nếu rơi vào hồ mà không lên tiếng cũng không ai phát hiện ra.
Thế là Tần Như Lương dẫn người đi tìm.
Quả thực không thấy ai ở Phù Dung Uyển, Tần Như Lương thậm chí còn phái người tới bên hồ tìm kiếm thử.
Những phu nhân quyến thuộc khác cũng không thể yên tâm tiếp tục xem kịch.
Hạ Du xem kịch trên đài đang đến lúc hứng thú nhất, bèn chọc chọc Hạ tướng ở bên cạnh, chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn: “Lão đầu tử, không phải cha vẫn luôn mong chờ cơ hội nối “tình đồng liêu” với đại tướng quân sao, bây giờ ái thê của đại tướng quân mất tích, cha lại là người đứng đầu bá quan, nên tổ chức đội hình giúp hắn ta tìm kiếm nha”.
Hạ tướng trợn mắt: “Đây là chuyện nhà của người ta, đâu phải chuyện trên quan trường. Con nít con nôi, bớt vài câu đi!”
Hạ Du chớp chớp đôi mắt thuần khiết vô tội của mình: “Đúng là chuyện nhà, nhưng dù sao chúng ta cũng đến quý phủ làm khách rồi, nếu để xảy ra án mạng, hỉ sự biến thành tang sự, vậy thì lớn chuyện đó”.
Tuy rằng bình thường Hạ Du làm cha hắn ta rất đau đầu, nhưng Hạ tướng ngẫm nghĩ một hồi thấy hắn ta nói cũng không phải không có lý.
Thế là ông ta chủ động đứng dậy, huy động mọi người tham gia tìm kiếm.