Nở nụ cười!
Một lão già ngẩng đầu, đế lộ nụ cười đầy nịnh nọt: “Anh Diệp, chỉ cần anh gật đầu, chúng tôi đều sẽ là người hầu của anh…”
Xoẹt!
Không hề báo trước, một ánh kiếm chợt lóe lên rồi biến mất!
Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch!
Bảy cái đầu rơi xuống mặt đất.
Trợn to mắt!
Đến chết bọn họ vẫn chẳng tin được, Diệp Bắc Minh lại thật sự giết họ!
hai chân Mạc Ninh Nhi xụi lơ, ngã ngồi dưới đất.
Đôi mắt đẹp trừng lớn, nhìn chằm chằm vào bảy đầu người kia!
Tân Mộc Dao cũng suýt chút nữa té ngã.
Bảy Chí Tôn bằng lòng thần phục, thế mà anh giết hết?
Kẻ này sát phạt quá quả quyết!
Diệp Bắc Minh khoát tay, mười cái nhẵn chứa đồ rơi vào tay anh, lập tức bóp nát.
Một số lượng lớn tài nguyên võ đạo rơi ra ngoài.
Đan dược, vũ khí, công pháp, nguyên, dược liệu đủ thứ.
“Tiếu tháp, có thế cắn nuốt toàn bộ rồi đi!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kích động: “Được được, cuối cùng tên nhóc cậu cũng cho tôi chút lợi ích!”
“Những kẻ địch lúc trước đều bị cậu đập thành bãi sương máu, nhẫn chứa vật cũng nát theo!”
Một luồng sức mạnh thần bí càn quét qua!
Trong nháy mắt, tất cả tài nguyên biến mất.
Dược liệu thì khô quắt, mất dược hiệu!
Còn đống vũ khí trở nên ảm đạm không ánh sáng, như thế vừa bị rút đi hồn phách.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tần Mộc Dao và Mạc Ninh Nhi kinh ngạc.
Diệp Bắc Minh không xem phản ứng của hai cô nàng, quay về trước mặt Nam Cung Uyến.
Ngân châm trong tay anh như có mắt, chui vào trong cơ thế Nam Cung Uyển.
Một luồng sức mạnh dần ngưng tụ trong thân thế Nam Cung Uyến, chảy qua gân mạch và nội tạng, chữa trị các vết thương!
Bên kia.
Ánh mắt Tân Mộc Dao nhìn Diệp Bắc Minh hoàn toàn thay đổi!
“Nếu mình có loại thực lực này, hẳn cũng sẽ không cho Vô Tướng thần cung mặt mũi!”
Mạc Ninh Nhi nhìn nửa bên mặt Diệp Bắc Minh: “Cô chủ, anh Diệp rất đẹp trai đó!”
Tần Mộc Dao lắc đầu: “Đừng nói nữa, anh ta đang cứu người!”
“Có điều, Nam Cung cô nương rất nguy hiểm, tôi ra tay cũng không chắc chắn!”
“Có lẽ chỉ có sư phụ Tuyệt Trần Y Tiên của tôi mới có thể cứu cô ấy!”
Dưới sự điều trị của Diệp Bắc Minh.
Một lát sau.
Sắc mặt Nam Cung Uyển dần dần khôi phục, từ vẻ trắng bệch ban đầu trở nên hồng hào!
Hô hấp cũng nhẹ nhàng hơn.
“Sao có thể!”
Thân thế mềm mại của Tân Mộc Dao run lên: “Tất cả gân mạch bị đứt gãy trong cơ thế cô ấy đều đã được nối lại!”
“Nội tạng gần như khôi phục hoàn toàn”.
“Dù là SƯ phụ tôi ra tay cũng không thế hồi phục nhanh như vậy!”
Tần Mộc Dao kinh ngạc thốt lên.
“Chờ chút đã!
Đột nhiên, trái tim Tân Mộc Dao khẽ co lại: “Chẳng lẽ… Đây chính là sức mạnh của Quỷ Môn Thập Tam Châm của Hoa tộc?”
“Một, hai, ba… mười một, mười hai, mười ba!”
“Mười ba cái, suốt mười ba cây ngân châm!”
“Quỷ Môn Thập Tam Châm, ngân châm cứu người, kim châm đoạt mệnh!”
Vừa rồi, Nam Cung Uyển bỗng phun ra một ngụm máu tươi.
“Cô chủ, cô ấy sao rồi?”, Mạc Ninh Nhi giật nảy mình.
Đôi mắt đẹp của Tân Mộc Dao nghiêm nghị: “Nguy rồi, dị hỏa phản phệ, không cứu nổi…”
Diệp Bắc Minh thầm kêu không tốt: “Uyển Nhi!”
Lãnh hỏa Huyền Minh trong cơ thể Nam Cung Uyến bộc phát ra một luồng sức mạnh cực lạnh lẽo, lập tức khiến cô ấy đông thành băng.
Khí lạnh kinh khủng ập tới, Tân Mộc Dao, Mạc Ninh Nhi nhanh chóng lui lại!
Nhưng chậm nửa nhịp.
Bên ngoài hai người một lớp băng trong chớp mắt, lạnh run cầm cập!
Ngẩng đầu nhìn lại, bọn họ không khỏi giật mình.
Diệp Bắc Minh vẫn đứng tại chỗ, như không hề có việc gì.
Tân Mộc Dao chấn động: “Hơi lạnh của lãnh hỏa Huyền Minh cũng không thế ảnh hưởng đến anh ta?”
Đồng thời, giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên:
“Nhóc, đây là phản phệ của lãnh hỏa Huyền Minh!”
“Có vài phần ngoài ý muốn, máu thịt của cô ấy sẽ bị đông thành khối băng rồi chết!”
Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm Nam Cung Uyển đã đóng băng: “Tiếu Tháp, có cách nào cứu cô ấy không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suy tư: “Có, nhưng rất nguy hiểm!”
Diệp Bắc Minh nôn nóng hỏi: “Cách gì?”
“Dùng Phần Thiên Chi Diễm của cậu!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời.
“Ồ? Tôi phải làm thế nào?”
“Lãnh hỏa Huyền Minh đại diện cho cực lạnh, Phần Thiên Chi Diễm đại diện cho cực nóng!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhanh chóng giải thích: “Hai loại lửa có thề triệt tiêu lẩn nhau”.
“Cậu cần phải rót Phần Thiên Chi Diễm vào trong cơ thế Nam Cung Uyển, hóa giải tất cả lãnh hỏa Huyền Minh bên trong cô ấy!”
“Nhưng mà…”
Giọng háp Càn Khôn Trấn Ngục ngưng trọng: “Nhóc, làm như vậy cực kỳ nguy hiểm”.
“Lãnh hỏa Huyền Minh đã thông qua máu tiến vào từng ngõ ngách trong thân thế cô ấy!”