“Tôi sẽ đốt thêm mấy chục người giấy cho hai người”.
“Hạ Nhược Tuyết, cô ở dưới đó, nhất định phải hầu hạ con trai tôi thật tốt, khà khà khà…”
Đường Phá Thiên cười lớn.
Ông ta sắp phát điên rồi!
Hạ Nhược Tuyết không nhịn được run lên, trong lòng đầy tuyệt vọng!
Liền sau đó.
Giọng khàn khàn của Đường Phá Thiên vang lên: “Cử hành hôn lề!”
Tiếng kèn trống vang lên.
Thối điệu nhạc chúc mừng.
Tất cả mọi người tê dại da đầu, không dám thở mạnh!
Hạ Nhược Tuyết bị người khác kèm hai bên, cử hành nghi thức hôn lễ với Đường Tư Triết trong quan tài.
“Nhất bái thiên địa!”
Người chủ trì hô một tiếng.
Đột nhiên.
Phụt!
Một luồng kiếm khí ập đến, tốc độ cực nhanh như điện giật!
Người chủ trì của Đường Môn nổ tung tại chỗ.
“Chuyện gì thế này?”
Cả hội trường lập tức sôi sục.
Sau đó.
Một giọng nói băng lạnh vang lên: “Nhà họ Đường cố võ các người chán sống rồi phải không?”
Soạt!
Mọi người cùng quay đầu.
Chỉ thấy Diệp Bắc Minh cầm kiếm đi
đến.
Đường Phá Thiên hơi bất ngờ: “Diệp Bắc Minh?”
Điện Huyết Hồn lấy đi một phật nộ đường liên, mà không giết chết Diệp Bắc Minh?
Con ngươi băng lạnh.
Không chết thì đã làm sao!
Hôm nay bất luận là ai, cũng không thế ngăn cản con trai ông ta thành hôn!
Ông ta hạ lệnh: “Giết hẳn!”
Một tiếng quát lớn, mấy chục võ giả xông ra từ bốn phía.
Xông về phía Diệp Bắc Minh!
Thực lực võ linh, võ vương, võ hoàng đều có đủ, nhưng không chịu nối một đòn!
Kiếm Đoạn Long gào thét, kiếm khí đảo quét dập dềnh, các võ giả Đường Môn đều nổ tung, hóa thành một màn sương máu màu xanh!
Có độc!
“A!”
Rất nhiều phú hào đứng gần bị dính máu độc, khuôn mặt lập tức tan chảy, giống như bị tạt axit.
Đau đớn lăn lộn dưới đất
“Mau tránh đi!”
Các phú hào khác đều kinh sợ, lùi lại.
Đường Phá Thiên vẳn ngồi ở đó: “Người đâu, mau ngăn hắn lại, tiếp tục lễ cưới!”
“Rõ!
Trong bóng tối có người đáp lại một tiếng.
Lại một tốp cao thủ Đường Môn xông ra!
Bọn họ giỏi dùng độc, các loại ám khí, độc dược, cơ quan, các loại thủ đoạn.
Soạt! Soạt! Soạt!
Âm thanh phá rách không trung vang lên không ngừng, ám khí bắn về phía Diệp Bắc Minh như mưa rơi.
Tất cả đều là ám khí đã bôi độc!
Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long, như đi vào chỗ không người.
Ám khí không thế làm anh bị thương!
Có người phóng sương độc, hỏa độc, Diệp Bắc Minh lại như không sao, bước ra từ trong làn độc!
“Làm sao có thế?”
“Mày không sợ kịch độc của Đường Môn bọn tao?”
Các độc sư của Đường Môn đều thôn người!
Con ngươi cũng sắp lòi ra!
“Ha ha”.
Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng một tiếng: “Mấy loại độc này, tôi đã biết giải từ bốn năm trước rồi”.
“Tôi còn tự lấy bản thân ra thí
nghiệm, trong cơ thể đã có kháng thể
^ •#/ rồi .
“Đường Môn các ông có loại độc nào lợi hại hơn không? Nếu không có thì chịu chết đi!”
Đám người Đường Môn trợn mắt há hốc miệng: “Cái gì?”
Phụt!
Diệp Bẳc Minh chém một kiếm đến, giết sạch toàn bộ mấy chục độc sư Đường Môn.
“Cậu!”
Trái tim của Đường Phá Thiên cũng đang nhỏ máu, họ đều là độc sư hàng đầu, nguồn lực căn cơ của Đường Môn.
Một độc sư cỏ thế sánh được với một võ vương!
Độc sư hàng đầu, còn có thế hạ độc chết võ tông!
Cho dù là đối diện với đại quân trăm ngàn người, mười độc sư Đường Môn cũng có thế hóa giải.
Một người có sức mạnh vạn quân!
Cho nên.
Tuy thực lực võ đạo của Đường Môn không ổn, nhưng có thể tiến vào hàng ngũ gia tộc cố võ.
Chính là dựa vào độc dược và thuật cơ quan đáng sợ!
Ngàn tính vạn tính, cũng không tính được Diệp Bắc Minh không sợ kịch độc!
Liền sau đó.
Diệp Bằc Minh bước ra một bước, trực tiếp đến trước mặt Hạ Nhược Tuyết.
Hạ Nhược Tuyết nhìn Diệp Bằc Minh, không thế nói, không thế hành động.
Diệp Bắc Minh sầm mặt: “Trúng độc rồi ư?”
Đường Phá Thiên lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: “Đây là độc dược độc môn của Đường Môn, không có thuốc giải của tao, thì không ai cứu được cô ta!”
Soạt!
Diệp Bắc Minh không thèm đế ý đến Đường Phá Thiên.
Cầm năm cây kim châm!
Phụt phụt phụt!
Cẳm vào các vị trí lồng ngực, cánh tay, sau tai của Hạ Nhược Tuyết.
“Phụt!”
Hạ Nhược Tuyết phun ra một ngụm máu đen.
Nhào vào lòng Diệp Bắc Minh.
Đường Phá Thiên giật mí mắt điên cuồng, sẳc mặt tái nhợt: “Làm sao có thế!”
“Năm cây kim châm đã có thế giải được kịch độc Đường Môn?”
“Đợi đã!”
“Đây là… suýt!”
Đường Phá Thiên hít khí lạnh: “Quỷ Môn Thập Tam Châm, thần y có quan hệ gì với mày?”
Quỷ Môn Thập Tam Châm, là Quỷ Môn Thập Tam Châm đã thất truyền từ lâu!
Quỷ Môn Thập Tam Châm mà cả giới y học luôn luôn khao khát có được.
Vậy mà Diệp Bắc Minh lại biết?
Chắc chắn là Quỷ Môn Thập Tam Châm!
Ngoại trừ Quỷ Môn Thập Tam Châm, còn có châm pháp gì mà chỉ năm cây kim châm có thế giải quyết được độc dược độc môn của Đường Môn?
Diệp Bắc Minh tiện tay cởi bỏ mũ phượng áo choàng cưới trên người Hạ Nhược Tuyết.
Choàng áo khoác của mình lẽn cho
cô ấy.
Roạt!
Vung kiếm Đoạn Long trong tay, kiếm khí tỏa ra, chém một đường qua!
Đường Phá Thiên lập tức né tránh, cơ thế gập lại, ngã bay ra xa!
Phập!
Bàn ghế gỗ lim dưới người ông ta và người giúp việc Đường Môn nổ tung như trúc nổ, tất cả đều nát vụn!
Đường Phá Thiên rơi xuống ở phía xa, khuôn mặt âm trầm.
“Diệp Bắc Minh, tao có tu vi võ tông, mày chắc chắn muốn ra tay với tao chứ?”
“Hôm nay tao cho mày một cơ hội, giao ra Quỷ Môn Thập Tam Châm, mày có thể dẫn Hạ Nhược Tuyết rời đi”.
Đường Phá Thiên trầm giọng nói.
“Chết!”
Diệp Bắc Minh chỉ có một chữ.
Huyết khí kiếm Đoạn Long sôi sục, sớm đã kêu vù vù không ngớt, đang muốn uống máu!
Roạt!
Một đường kiếm khí màu đỏ cuộn lên, ập đến giống như gió lốc.
Đường Phá Thiên chấn hãi: “Muốn chết hả!”
Ông ta chắp hai tay lại, nội lực ngưng tụ, đập một chưởng ra!
Ầm!
Chường phong và kiếm khí đập vào nhau, năng lực khủng bố ào ra khắp xung quanh.
Tất cả bàn ghế xung quanh đều bay đi, hóa thành mảnh vụn!
Sượt sượt sượt!
Sóng khí cường mạnh dội ngược lại, Đường Phá Thiên bị đẩy lùi lại ba bước.
Soạt!
Diệp Bắc Minh không lùi lại mà còn tiến lên, giơ cao kiếm Đoạn Long.
Một đường kiếm từ trên trời giáng xuống!
Đồng tử của Đường Phá Thiên co lại, vẻ lạnh lùng trong ánh mắt biến mất, thay vào đó là vẻ nghiêm trọng vô cùng.
Thực lực võ đạo của Diệp Bẳc Minh vượt ra sức tưởng tượng của ông ta!
Đáng sợ hơn là, anh còn biết Quỷ Môn Thập Tam Châm!
Còn không sợ kịch độc của Đường Môn!
Mẹ kiếp, con trai của người phụ nữ đó thực sự đáng sợ như vậy sao?
Đường Phá Thiên giật khóe mắt, đường kiếm của Diệp Bắc Minh đã chém xuống!
Phập!
Đường Phá Thiên vội vàng né tránh.
Kiếm khí rơi xuống, đập xuống mặt đất!
Lập tức chém ra một đường rãnh đáng sợ, sâu đến hơn một mét, dài mười mấy mét!
Sươt sươt sươt!