Nếu các sư tỷ vẫn còn ờ Côn Luân Hư, có lẽ sớm xuất hiện rồi mới phải.
Diệp Bắc Minh hỏi: “Bọn họ đến hoàng triều Đại Chu ư?”
Khương Tử Cơ gật đầu: “Nhưng không ở hoàng triều Đại Chu, bọn họ ở Đại Lục Chân Võ, gia nhập Thanh Huyền Tông !”
“Đại Lục Chân Võ, gia nhập Thanh Huyền Tông?”
Diệp Bắc Minh nghi hoặc.
Khương Tử Cơ lấy ra một tấm bản đồ: “Tiếu sư đệ, đệ tự xem đi”.
Chậm rãi mở bản đồ.
Khương Tử Cơ nhìn qua.
Bản đồ Đại Lục Chân Võ rất rộng lớn, vượt qua sức tưởng tượng của anh.
Các quốc gia, thế lực, hàng ngàn hàng vạn tông môn, rắc rối phức tạp.
Hoàng triều Đại Chu chí là một thế lực trong đó.
Diệp Bắc Minh nhìn mà hoa cả mắt: “Côn Luân Hư ở đâu?”
“ở đây!
Đạm Đài Yêu Yêu chỉ vào một góc.
Diệp Bắc Minh nhìn qua, cau mày: “Côn Luân Hư lại chỉ có một góc bé thế này thôi ư?”
Một góc không hề nối bật ở góc dưới bên phải của bản đồ.
Viết ba chữ to như con ruồi – Côn Luân Hư!
Diệp Bắc Minh tìm được vị trí của Thanh Huyền Tông: “Xa thế, ba sưtỷ đến đó làm gì?”
Đạm Đài Yêu Yêu tiến lên, dùng đầu ngón tay dí lên đầu của Diệp Bắc Minh: “Còn chẳng phảỉ đế trải đường cho tương lai của đệ ư!”
“Trải đường cho tương lai của đệ?”
Diệp Bắc Minh kỉnh ngạc.
Khương Tử Cơ cười thần bí: “Đến lúc đó đệ sẽ biết!”
Đã qua ba ngày kế từ ngày có thú triều ở Tử Vong Cốc.
Thông tin Diệp Bắc Minh chết trong Tử Vong Cốc truyền đi khắp cả Côn Luân Hư!
“Cuối cùng sát thần đó đã chết rồi ư?”
“Đó là Tử Vong Cốc, bao nhiêu thiên tài tiến vào đó, cuối cùng đều chết hết!”
“Sát thần cũng không ngoại lệ!”
“Cây có mọc thành rừng, vẫn bị gió thổi bật rề, tôi còn tưởng rằng sát thần này sẽ tạo nên thần thoại, không ngờ vẫn phải ngã xuống!”
Có người thở dài.
Cũng có người cười lạnh lùng: “Hừ! Hắn nên chết từ lâu rồi!”
“Loại người này, ông trời cũng sẽ không cho hắn sống, thực sự quá ngang ngược rồi!”
Khắp nơi đều có người bàn tán.
Huyền Lôi Cốc.
Lôi Bằng buồn rầu: “Anh sát thần, anh chết thật rồi sao?”
“Không thế nào, anh sát thần, anh chắc chắn sẽ không chết!”
Cho dù cả Côn Luân Hư nói anh chết, Lôi Bằng tôi cũng nghĩ anh sẽ không chết!”
Lưu Ly Tông.
Sau khi Mộc Tuyết Tinh được biết Diệp Bắc Minh chết ở Tử Vong Cốc, cô ta nhìn về hướng Tử Vong Cốc.
Thở dài một tiếng: “Ầy!”
Nhà họ Tiêu ở tố địa.
Tiêu Dung Phi gõ cửa phòng của Tiêu Nhã Phi: “Em gái, ăn chút đồ đi”.
“Sau khi từ Tử Vong Cốc trở về, đã ba ngày ba đêm em không ăn gì rồi”.
Tiêu Nhã Phi cất giọng đau lòng: “Chị, nếu không phải chị đưa em đi, em nhất định có thể cứu anh Diệp về!”
“Anh ấy từng giúp chúng ta, chúng ta là bạn bè!”
“Nếu không phải chị bỏ lại anh ấy, anh Diệp nhất định có thế sống sót!”
“Bạn bè?”
Tiêu Dung Phi ngẩn người, bất lực nói: “Nhã Phi, thế giới cá lớn nuốt cá bé, sẽ không có bạn bè!”
“Chỉ có sống sót, mới là tất cả!”
Diệp Bắc Minh đã chết rồi, em hà tất phải vậy chứ?”
Tiêu Nhã Phi khóc nói: “Chị, không phải chị không biết, em thích anh Diệp!”
“Em thực sự rất thích anh ấy!”
Tiêu Dung Phi trầm mặc.
Trong đầu hiện lên bóng hình của Diệp Bắc Minh, cô ta cũng có thiện cảm với Diệp Bắc Minh.
Nhưng lý trí lớn hơn tình cảm!
Một người chết, có thiện cảm đi nữa thì có thế làm được gì chứ?
Tiêu Dung Phi thở dài một tiếng: “Nhã Phỉ, sẽ có một ngày em hiếu được, dưới gầm trời này có rất nhiều cường giả!”
“Tuy Diệp Bắc Minh yêu nghiệt, nhưng yêu nghiệt đi ra từ Côn Luân Hư đâu chỉ có một mình Diệp Bẳc Minh?”
“Sau này, em sẽ gặp được người còn nối bật hơn Diệp Bắc Minh!”
Cô ta đặt đồ ăn xuống đất, quay người bỏ đi.
Trong phòng vọng ra tiếng đau xót của Tiêu Nhã Phỉ: “Không ai có thế thay thế được anh Diệp…”
Tống bộ Vạn Bảo Lâu ở Côn Luân Hư.
Bầu không khí vô cùng nặng nề!
Đám người Lăng Thi Âm, Vạn Lăng Phong, Lâm Thương Hải, Ngô Khinh Diên đều có mặt.
Hai người Chu Nhược Giai và Hạ Nhược Tuyết ngồi ở vị trí trên đầu.
Diệp Bắc Minh không có ờ đây, mọi người đều biết họ là người phụ nữ của Diệp Bắc Minh!
Thay Diệp Bắc Minh ra quyết định!
Một người đàn ông trung niên đứng đối diện, vẻ mặt chế giễu, đầy ngạo mạn: “Các người suy nghĩ kỹ chưa, bán ra quyền kiểm soát Vạn Bảo Lâu và thương hội nhà họ Ngô, có lẽ còn có đường sống!
Quản gia nhà họ Thẩm, Thẩm Tứ
Hải!
Diệp Bắc Minh đã chết, Thẩm Vạn Tứ liền ra lệnh cho Thẩm Tứ Hải tấn công thế lực Diệp Bắc Minh để lại!
Vạn Bảo Lâu, thương hội nhà họ Ngô, nhà họ Diệp, Phần Thiên Tông cũng không được yên.
Khuôn mặt Chu Nhược Giai lạnh lùng: “Xin lỗi, không bán!”
“Mời về cho!
Jf
Thẩm Tứ Hải cười lạnh lùng một tiếng: “Các người chắc chắn không?”
“Với tài lực của nhà họ Thấm, không cần động đến võ lực, đã có thể khiến các người chết không có chỗ chỏn thân!”
“Nếu tôi là các người, trực tiếp giơ tay đầu hàng, quy thuận nhà họ Thấm cho xong!”
Hạ Nhược Tuyết lạnh mặt: “Cút!”
Nu cười trên khuôn mặt Thẩm Tứ Hải cứng đờ lại, cơn lửa giận ngút trời bùng phát: “Ha ha ha, cô là Hạ Nhược Tuyết phải không?”
“Tôi nhớ kỹ cô rồi!”
‘Trong vòng ba ngày, tôi bắt cô chủ động trèo lên giường của tôi cầu xin!”
Thẩm Tứ Hải cười đầy ý sâu xa, quay người định bỏ đi.
Lúc vừa đỉ ra khỏi cống lớn Vạn Bảo Lâu
Phập!
Một tiếng vang lên.
“Phụt!”
Thấm Tứ Hải bay ngược lại như chó chết, lập tức hóa thành sương máu!
“Quản gia Thẩm!
Năm ông lão cùng đến đều biến đối sắc mặt.
Kinh hãi tức giận đan xen nhìn về cống lớn của Vạn Bảo Lâu!
«
Là ai?
ìi
“Thật to gan!”
“Dám giết người của nhà họ Thẩm?”
Năm ông lão tức giận quát với sắc mặt băng lạnh.
Bên ngoài truyền đến ba chữ: “ông đoán đi”.
“Giọng nói này là…”
Đồng tử của tất cả mọi người co lại.
“Bắc Minh?”
Chu Nhược Giai và Hạ Nhược Tuyết kích động đứng bật lên.
Soạt!
Đám người Lăng Thi Âm, Vạn Lăng Phong cũng kích động nhìn qua.
Toàn hội trường tĩnh lặng như cái chết, không một ai lẻn tiếng!
Nhìn chằm chằm ra cống lớn Vạn Bảo Lâu, một thanh niên trẻ chậm rãi đi vào!
Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh.
Đồng tử của năm ông lão điên cuồng co lại!