Một nữ đệ tử bên cạnh mặt đầy ngưỡng mộ: “Trời ơi, ngay cả Diệp cuồng nhân mà cỏ cũng không biết, vậy tôi phải kế hết cho cô!”
“Ngày đầu tiên Diệp cuồng nhân đến Thanh Huyền Tông, thì đã giết ô Tử Tuấn trước mặt hàng triệu người!”
“Sau đó lại phế ô Lục, anh trai của ô Tử Tuấn, trên đài võ đạo, đã giết Hình Cổ, xếp thứ chín mươi bảy bảng xếp hạng Thanh Huyền!”
“Chém giết trưởng lão của tông môn trước mặt nhiều người cũng thôi đi, lại còn dám phản kháng chấp pháp của Chấp Pháp Đường!”
“Đáng sợ hơn là, Diệp cuồng nhân đã chửi lão tổ nhà họ ô một trận trước mặt mấy chục ngàn đệ tử!”
“Lão tổ nhà họ ô là Thái thượng trưởng lão lại không làm gì được anh ta!”
Nghe xong lời kế của nữ đệ tử này, Tiêu Dung Phi ngấn người đứng tại chỗ!
Hơi há cái miệng nhỏ!
Trong lòng sớm đã nối lên làn sóng kinh hãi!
Tiêu Dung Phi lấm bấm: “Rời khỏi Côn Luân Hư rồi mà anh ta vẫn có thể ngông cuồng như vậy?”
“Tại sao?”
“Côn Luân Hư cái gì?”, mọi người nghi hoặc.
Tiêu Dung Phi trả lời theo bản năng: “Anh ta đến từ Côn Luân Hư, là chủ của Côn Luân Hư chúng tôi!”
“Côn Luân Hư?”
Đôi mắt của mấy đệ tử trong đám đông nghiêm lại, mau chóng bỏ đi.
Về đến Nguyệt Phong, Diệp Bắc Minh trực tiếp đi thăm mấy sư tỷ.
Bỗng nhiên, bẽn tai vang lên giọng cao ngạo: “Đạm Đài Yêu Yêu, cô có tư cách từ chối hả?”
“Bây giờ là cô may mắn, có thể trở về gia tộc Đạm Đài!”
“Chứ không phải cô có muốn quay về hay không, hiểu không?”
“Chúng tôi bảo cô quay về, cô đi theo là được rồi, hiểu không?”
“Cô không có tư cách, không có năng lực, cũng không có khả năng từ chối! Hiếu không?”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh sầm xuống. Đấy cửa đi vào!
Mấy vị sư tỷ đều có mặt.
Ngoài trừ bọn họ, hai thanh niên một nam một nữ khác cũng quay đầu nhìn!
Hai người đều là Thánh Vương trung kỳ!
Đạm Đài Yêu Yêu cắn môi đỏ, đứng ở vị trí chính giữa đại sảnh cúi đầu.
Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Tiếu Yẻu tỷ tỷ, sao thế?”
Đạm Đài Yêu Yêu quay đầu, trong đôi mắt đầy nước mắt: “Không… không sao…”
Trong lòng Diệp Bắc Minh bùng phát ra một luồng ý lạnh như băng: “Bọn họ ức hiếp tỷ à?”
“Cậu nhóc, cậu là ai?”
Người đàn ông trẻ đó nhìn qua, liền bật cười: “Ha ha ha, cánh giới võ thần!”
“Muốn dọa chết người hả?”
Diệp Bẳc Minh chẳng thèm nhìn đến người này, tiến lên lau nước mắt cho Đạm Đài Yêu Yêu: “Tiếu Yêu tỷ tỷ, đã xảy ra chuyện gì?”
Đạm Đài Yêu Yẽu không muốn nói nhiều.
“Ngũ sư tỷ, có chuyện gì?”
Diệp Băc Minh nhìn sang Khương Tử
Cơ.
Trong đôi mẳt Khương Tử Cơ lóe lên vẻ lo lắng, chỉ vào người đàn ông đó: “Anh ta tên là Đạm Đài Trần, cô gái đó tẻn là Đạm Đài Lảm, bọn họ tự xưng đến từ gia tộc Đạm Đài!”
“Gia tộc Đạm Đài?”
Diệp Bầc Minh cau mày.
Đạm Đài Trần cười chế nhạo: “Gia tộc Đạm Đài gia tộc thượng cố, làm sao?”
“Hiếu biết nông cạn quá rồi đấy? Chưa từng nghe nói sao?”
“Ầy, cũng phải, một võ thần nhỏ bé như cậu, làm sao có thể nghe nói đến gia tộc Đạm Đài chứ!”
Đạm Đài Lảm cau mày: “Đạm Đài Trần, chúng ta đến để đưa Đạm Đài Yêu Yêu về, đừng gảy chuyện!”
Đạm Đài Trần tỏ vẻ mặt khinh bỉ: “Một võ thần thôi, tôi nói chuyện với hân đã là cho hắn thế diện rồi!”
Diệp Bầc Minh tiếp tục hỏi: “Ngũ sư tỷ, bọn họ đến đây có mục đích gì?”
Khương Tử Cơ giải thích: “Bọn họ nói Lục sư muội là người của gia tộc Đạm Đài, trước đảy lưu lạc bên ngoài, bây giờ phải quay về gia tộc!”
Diệp Bắc Minh nhìn sang Đạm Đài Yêu Yêu: “Tiểu Yêu tỷ tỷ, tỷ muốn quay về không?”
Đạm Đài Yêu Yêu lắc đầu, vốn không muốn quay về gia tộc Đạm Đài!
Từ nhỏ cô ấy là trẻ mồ côi, vẩn luôn lưu lạc bên ngoài.
Sau khi được Diệp Thanh Lam cứu, bèn đến Côn Luân Hư học võ!
Cỏ ấy không hề có ấn tượng gì với gia tộc Đạm Đài này.
Đạm Đài Trần cười lạnh lùng một tiếng: “Cô không có tư cách không muốn, hiếu không?”
Vừa dứt lời.
Ầm!
Diệp Bắc Minh trực tiếp ra tay!
Mang theo khí tức kinh thiên động địa!
Lập tức đến trước người Đạm Đài Trần, tát một cái qua!
Phập!
Đạm Đài Trần lại bị đánh bay đi, cảnh này khiến tất cả mọi người chấn kinh!
Đạm Đài Lâm nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: ‘Chẳng phải khí tức của anh ta mới là cảnh giới võ thần sao? Làm sao có thế..:
Diệp Băc Minh nhìn Đạm Đài Trần bò dưới đất như chó chết: “Các người vứt bỏ Tiếu Yêu tỷ tỷ, một mình tỷ ấy lưu lạc bên ngoài!”
“Nếu muốn đế tỷ ấy quay về gia tộc, thì bảo tộc trưởng của gia tộc Đạm Đài đến quỳ xuống cầu xin cô ấy quay về, hiểu không?”
Đạm Đài Trần ôm mặt, gào thét như chó điên: “Mày dám đánh tao? Mày dám…”
Bốp!
Tiếng vang giòn tan thứ hai vang lên!
Diệp Bằc Minh lạnh lùng nói: “Gia tộc thượng cổ thì là cái thá gì? Tao muốn đánh mày thì đánh, hiểu không?”
“Mày…”
Đạm Đài Trần tức giận công tâm!
Bốp!
Cái tát thứ ba giáng xuống!
Cắt ngang lời Đạm Đài Trần.
“Mày cái gì mà mày? Đừng ra vẻ trước mặt tao, hiếu không?”
Bốp!
“Tiểu Yêu tỷ tỷ không muốn quay về gia tộc Đạm Đài, các người không thế cưỡng ép tỷ ấy, hiếu không?”
Bốp!
“Còn mày, lúc nói chuyện với tao, tốt nhất là khách sáo một chút, hiếu không?”
Bốp!