Trong mắt Diệp Bắc Minh chỉ có sát ý lạnh như băng: “ông nói rất đúng, tôi chính là quái vật!”
“Một kiếm này, là vì ông sỉ nhục mẹ
tôi!”
Kiếm Đoạn Long chém xuống, đùi ô Đạo Hoành nổ tung!
“Một kiếm này, là vì ông mẳng cha
tôi!”
Một bẽn đùi khác cũng hóa thành mây máu!
“Một kiếm này, là vì ông ngoại tôi và mọi người của Phần Thiên Tỏng!”
Một kiếm lướt ngang, một nửa cơ thể của ô Đạo Hoành nố tung!
“Một kiếm này, là vì Nhã Phi và chị
CÔ ấy!
Một kiếm chém rụng vai ô Đạo Hoành!
Cơ thế mềm mại của Tiêu Dung Phi run lên: “Có cả phần mình ư?”
Bấy giờ, ô Đạo Hoành không khác gì một con chó chết nằm trên đất: “Diệp Bắc Minh, mày giết tao, giết tao đi!”
“Không!”
Diệp Bắc Minh quyết đoán trả lời: “Tôi chẳng những muốn giết ông, mà còn muốn giết cả tộc họ Ô!”
“Huyết Mạch Chú Sát! Khởi!”
Diệp Bắc Minh khoát tay, như thần chết từ nơi xa tìm tới.
Máu tươi của ô Đạo Hoành bốc cháy!
“A!”
“Cứu mạng!”
Bốn phía vang lẻn tiếng người nhà họ ô kêu la thảm thiết, ô Đạo Hoành hoảng hốt phát hiện ra những người mang dòng máu nhà họ ô đều bốc cháy: “Huyết Mạch Chú Sát? Sao mày lại biết được chú thuật cấm kỵ đó!”
Diệp Bắc Minh cười đấy ẩn ý: “Thì ông cũng đã nói tôi là quái vật mà?”
“Nếu đã là quái vật thì cũng phải có những thủ đoạn riêng của quái vật chứ!”
Không, đừng!”
ô Đạo Hoành đã hoàn toàn khiếp sợ, ông ta quỳ xuống dập đầu: “Diệp Bắc Minh, đừng tiêu diệt nhà họ ồ!”
“Cầu xin cậu, nhà họ ô truyền từ thời thượng cổ đến nay!”
“Nhà họ ô không thế bị diệt được!”
“Tôi biết sai rồi, cậu giết tôi thì tôi cũng chẳng có một lời oán hận, cầu xin cậu giữ lại cho nhà ho ồ một người nối dõi đir
Bốp bốp bốp!
Điên cuồng dập đầu, trong lòng đầy sự hối hận!
Cầu xin tha thứ như chó nhà có tang!
Nếu cho ông ta thêm một cơ hội nữa, dù thế nào ông ta cũng sẽ không chọc tới Diệp Bắc Minh.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh hết sức hờ hững: “Từ khỉ ông bắt đầu đụng đến mẹ tối, thì nhà họ ô cũng chỉ còn một con đường chết!”
Bùng!
Trước mắt ô Đạo Hoành hiện lên một ngọn lửa!
Giây sau đó.
Đã hóa thành một mảnh tro tàn!
Nhà họ ô đã bị giết như thế.
Đại Lục Thượng Cổ, ở một nơi sâu trong gia tộc họ cổ.
Đột nhiên, một ông lão phun ra một ngụm máu tươi: “Nhà họ ô của đại lục Chân Võ đã bị giết?”
Một giây sau đó.
Ông lão lấy ra cái la bàn, kim đồng hồ trên đó đang điên cuồng chuyến động!
“Đây là… Chờ đã!”
“Hơi thở của Thiên Nữ? Sao lại như thế được! Sao đại lục Chân Võ lại có Thiên Nữ được sinh ra?”
“Lại còn con mẹ nó khỏng chỉ một người! Má!”
Người đâu!’
ông lão xúc động hét to: “Người đảu, mau tới đây! Thiên Nữ đã xuất hiện rồi thì còn cần nhà họ ô làm cái quái gì?”
Sau khi nhà họ ô bị giết.
Nhẫn chứa đồ của Diệp Bắc Minh bổng nhiên lóe lên, anh lấy ra một cái ngọc bội!
Bên trong là giọng nói của Hạ Nhược Tuyết: “Bắc Minh, anh mau về đi, mấy sư tỷ của anh đều ngất xỉu hết cả rồi!”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh chợt đổi: “Sao lại như thế? Không thể như thế được!”
Các sư tỷ không sao chứ?”
Hạ Nhược Tuyết lo lắng nói: “Em cũng không biết nữa, sinh mệnh thì không có gì phải lo!”
“Chỉ là… Tinh trạng của họ rất quái lạ, cơ thế họ đều sáng bừng lên…”
Lo lẵng cho an toàn của các sư tỷ, Diệp Bắc Minh dẫn mọi người về Thanh Huyền Tông.
Rồi đi thẳng đến Nguyệt Phong.
“Bắc Minh, anh về rồi!”
Nhìn thấy Diệp Bắc Minh chạy về, Hạ Nhược Tuyết lập tức đi tới.
Lãnh Nguyệt và Sát Chủ cũng có
mặt.
Diệp Bắc Minh hỏi: “Dì Nguyệt, tiền bối Sát, xảy ra chuyện gì thế này?”
Hai người nhìn nhau, khẽ lắc đầu: “Minh nhi, chuyện này dì cũng chưa từng gặp bao giờ”.
Diệp Bắc Minh nhướng mày, đi tới trước mặt các sư tỷ.
Chỉ thấy họ nằm dài trên giường, hai mắt nhắm chặt.
Mi tâm của mỗi người đều bùng lên ánh ngọc sáng ngời, mềm mại bao trùm lấy cơ thế họ.
Diệp Bắc Minh đi tới kiếm tra, phát hiện các sư tỷ không có nguy hiếm đến tính mạng!
Nhưng.
Dù anh la hét tới mức nào, họ cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.
Dù anh dùng đến Quỷ Môn Thập Tam Châm cũng không thế gọi họ tỉnh dậy: “Chuyện gì thế này?”
Lãnh Nguyệt lắc đầu: “Minh nhi, bọn dì đã thử hết mọi cách rồi, nhưng cũng không thể gọi được!”
Đột nhiên.
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục chợt vang lên: “Nhóc, số cậu may mẳn thật đấy!”
“1,2,3,4, 5!”
“Năm, hẳn năm!”
Diệp Bắc Minh khó hiếu: “Năm gì?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Bảo mọi người ra ngoài hết đi, tôi sẽ chỉ cậu cách cứu bon ho!”
“Được!
Diệp Bẳc Minh gật đầu, bảo Hạ Nhược Tuyết, Lãnh Nguyệt và Sát Chủ rời khỏi phòng.
Đóng cửa lại: “Nói đi, làm sao để cứu?”
Tháp Càn Khõn Trấn Ngục phun ra một câu: “Cởi quần áo, leo lên!”
“Gì?
n
Diệp Bầc Minh ngơ ngác!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nóng nảy: “Ranh con, cậu còn giá ngu giả ngơ với cái tháp này làm gì?”
“Làm giống những gì cậu làm với Hạ Nhược Tuyết, Tôn Thiến, Nam Cung Uyến ấy!”