Cộng thêm hạt châu trong tay Lưu Chính Võ và Lục Huyền Dương, tổng cộng có năm viên!
Năm màu sắc khác nhau, kim mộc thủy hỏa thổ!
Năm người đồng thời rót chân nguyên vào trong hạt châu.
Ầm!
Toàn bộ Vân Tiêu Tông chấn động như vừa gặp phải động đất.
Trên quảng trường, dòng khí kinh khủng cuồn cuộn!
Nhưthế núi lửa sắp phun trào!
Nhiệt độ tăng lên lên mức khủng bố, mấy trăm ngàn người tu võ miệng khô lưỡi khô, hơi thở chết chóc ập tới!
“Có vấn đề, đi mau!”
Có người nhận ra điều không thích hợp, bọn họ nhanh chóng chạy về phía rìa ngoài quảng trường.
Nhưng vừa mới bước ra khỏi biên giới quảng trường!
Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!
Từng đám sương máu nổ tung!
Bất luận là Thánh cảnh hay là cảnh giới Vực Vương đều hóa thành sương máu hết!
“Hít hà…”
Mọi người đồng loạt nín thở!
Mấy trăm ngàn người tu võ trên quảng trường cùng bị bao phủ bên trong trận pháp!
Một giây sau.
Ầm ‘âm!
Dòng khí nóng cháy màu đỏ tươi càn quét.
Chỉ cần bị dòng khí này đụng nào, bất kể cảnh giới gì thì thân thể cũng nổ tung ngay lập tức!
Hóa thành sương máu hòa vào trong trận pháp!
Mọi người lập tức luống cuống, soạt soạt soạt lui lại!
“Xong rồi, tất cả chúng ta đã bị vây trong trận pháp…”
“Tiền bối, chúng tôi là người của Thiên Vũ Tông!”
“Tôi là con cháu của tám gia tộc Thần Huyết lớn, tiền bối, chúng ta là đồng minh!”
“Lão tổ, chúng ta là đệ tử Vân Tiêu Tông!”
“Lão tổ, đừng mà…”
Tiếng cầu xin tha thứ không ngừng vang lên.
Lạc Chính Hùng thét to: “Lưu Chính Võ, các người điên rồi đúng không?”
“Tôi là gia chủ Thánh tộc Lạc Chính Hùng, ngay cả người của Thánh tộc các ông cũng dám giết hả?”
Lưu Chính Võ nhe răng cười: “Lá gan của ông cũng to lắm, dám giả mạo gia chủ Thánh tộc?”
Lạc Chính Hùng biến sắc: “ồng nói cái gì?”
Lưu Chính Võ mặc kệ ông ta, nhìn xuống mấy trăm ngàn người bên trong trận pháp: “Chư vị, kỳ thực chúng tòi cũng không muốn làm như vậy, nhưng kẻ này quá tàn nhẫn!”
Lão ta chỉ vào Diệp Bắc Minh.
“Chư vị, không bằng như này đi!”
“Chỉ cần mọi người giết chết Diệp Bắc Minh, lão phu lập tức đóng cửa trận pháp!”
“Bằng không thì, đành phải để mọi người bị luyện hóa cùng với Diệp Bắc Minh!”
“Trởthành tế phẩm của trận pháp bảo vệ tòng môn!”
Vừa dứt lời này, mấy trăm ngàn người đã bị trận pháp bao phủ lập tức đỏ mắt!
Tạch! Tạch! Tạch!
Mấy trăm ngàn ánh mắt hung ác tàn nhẫn nhìn chòng chọc vào Diệp Bắc Minh!
“Chỉ có cách giết kẻ này, chúng ta mới có thể sống sót!”
“Tên này có thể chém chết Giới Chủ, chúng ta có phải đối thủ của anh ta không?”
“Chúng ta có mấy trăm ngàn người cơ mà, dù là mấy trăm ngàn con lợn cũng có thể giẫm chết anh ta!”
Xoẹt!
Mấy chục bóng người đồng thời ra tay.
Đủ loại còng kích ‘âm ‘âm rơi xuống, chỉ muốn Diệp Bắc Minh chết ngay tức khắc.
Diệp Bắc Minh cười lạnh đáp: “Chỉ bằng đám rẻ rách các người cũng muốn giết tôi?”
Ma diễm sau lưng anh ngập trời, hai tay bỗng nắm chặt lại!
Một bàn tay nhuốm máu dần ngưng tụ, mạnh mẽ đè ép xuống!
Phụt!
Sương máu nổ tung, mười mấy tên tu võ vừa ra tay đồng loạt nổ chết!
Một giây sau.
Những đám sương máu kia lại chủ động bay về phía Diệp Bắc Minh!
Trong nháy mắt chui vào trong cơ thế anh!
Thiên Ma cửu Biến, Cắn Nuốt!
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Tháp nhỏ, tôi cảm thấy sức mạnh của mình có chút tăng lên!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Phí lời, cậu cắn nuốt người khác, đương nhiên sẽ tăng lên thực lực của mình!”
“Sao ông không nói cho tôi sớm hơn?”
Diệp Bắc Minh vô cùng vui mừng.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hơi do dự, chậm rãi mở miệng: “Nhóc, giết người rồi cắn nuốt là có thế tăng lên thực lực!”
“Bản tháp sợ cậu mê muội!”
Diệp Bắc Minh cười to: “Ha ha ha, tôi vốn có huyết mạch Ma tộc!”
“Hơn nữa, những người này là kẻ thù của tôi, bọn họ tạo thành liên minh giết Diệp!”
“Chẳng phải là muốn giết tôi sao? Tôi giết bọn họ không hề có bất kỳ gánh nặng gì!”
Một giây sau.
Diệp Bắc Minh ôm lấy vòng eo thon của Lục Tuyết Kỳ, xuất hiện bên người Lạc Chính Hùng: “Làm phiền ông chăm sóc Bát sư tỷ của tòi một lúc!”
Lông mày Lạc Chính Hùng xoắn lại: “Diệp Bắc Minh, cậu muốn làm gì?”
Lục Tuyết Kỳ bắt lấy cánh tay Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, đừng xúc động, bọn họ có quá nhiều người”.
Sắc mặt Lạc phu nhân nghiêm túc: “Diệp Bắc Minh, có Thánh tộc chúng tôi ở đây!”
“Dù ở đây có đến mấy trăm ngàn người, bọn họ vẩn không dám giết cậu, cậu đừng xúc động!”
Diệp Bắc Minh cười một tiếng: “Lạc phu nhân, bà nhầm rồi!”
“Không phải mấy trăm ngàn người này giết tôi, mà là một mình tôi giết hết bọn họ!”
“Cậu nói gì cơ?”
Lạc phu nhân nghẹn họng hoàn toàn ngây dại.
Diệp Bắc Minh không giải thích thêm, quay người.
Gào rống!
Tiếng rồng ngâm vang lên, anh bước vào trong đám người!
Xin chào độc giả thân yêu của tamlinh247.com.vn. Truyện đang chờ được cập nhật.
Hiện tại có rất nhiều website lấy cắp truyện của tamlinh247.com.vn khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !