Mục lục
Đồ đệ thiên tài - Diệp Bắc Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt Diệp Bắc Minh sầm xuống.

Anh đưa tay ra điểm mấy cái lên người Hạ Nhược Tuyết.

“Phụt phụt phụt!”

Trong một lúc mười cây kim châm bay ra từ trong cơ thế của Hạ Nhược Tuyết.

Hạ Nhược Tuyết đã có thể kiếm soát cơ thể, cô ấy nhào vào lòng Diệp Bắc Minh, nước mắt rơi lã chã: “Sao cậu lại đến đây?”

“Sao cậu đến được đây!”

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Bắt đâu từ đêm hôm đó chúng ta ngủ với nhau, cậu đã là người phụ nữ của tớ”.

Soạt!

Trong phút chốc, ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn lên Diệp Bắc Minh.

Cái gì?

Ngủ VỚI nhau?

Vãi!

Sắc mặt của mẹ Hạ cực kỳ khó coi.

Những người khác của nhà họ Hạ cổ võ cũng đầy chấn hãi.

Mấy ông lão nhìn sang mẹ Hạ: “Cô làm việc thế nào đấy?”

“Đây là con gái của cô hả?”

“Thanh danh của nhà họ Hạ bị hai mẹ con cô làm bại hoại rồi!”

Liền sau đó.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn sang Đường Tư Triết.

Khuôn mặt của Đường Tư Triết run lên, vô cùng méo mó.

Cô gái mà mình để ý!

Cô gái sắp đính hôn với mình!

Mẹ kiếp, lại ngủ với người khác?

Mẹ Hạ tức đến toàn thân run lên: “Nhược Tuyết, con!”

“Được, được lắm!”

“Mẹ cũng không biết con lại cho mẹ bất ngờ lớn đến vậy!”

Đường Tư Triết tức giận gầm một tiếng: “Giết đôi cẩu nam nữ này cho tôi, róc xương nghiền cốt!”

II

Rõ!

Bốn ông lão võ hoàng sơ kỳ phía sau Đường Tư Triết đồng loạt ra tay!

Trong chớp mắt, xuất hiện xung quanh bốn hướng Diệp Bắc Minh!

“Đi chết đi!”

Một ông lão quát một tiếng khàn khàn, giơ thanh trường đao màu đen trong tay lên.

Chém về hướng Diệp Bắc Minh.

Tốc độ cực nhanh!

Mang theo tiếng xé rách không khí!

Diệp Bẳc Minh đưa một tay ôm Hạ Nhược Tuyết vào lòng.

Một cánh tay khác đưa ra, kiếm Đoạn Long xuất hiện trong lòng bàn tay.

Chém ra một đường kiếm!

Trường đao màu đen trong tay ông lão bị một đường kiếm của anh chém thành mảnh vụn!

Kiếm khí cuồn cuộn ập đến, ông lão trực tiếp bị chém vào hông!

Diệp Bắc Minh ôm Hạ Nhược Tuyết, quay người uyển chuyển.

Phụt! Phụt! Phụt!

Ba ông lão phía sau định đánh lén, trực tiếp bay đâu!

“Sướt!”

Tiếng hít khí lạnh vang lên.

Vãi!

Bốn võ hoàng lại bị giết trong nháy mắt?

Vẻ mặt trên khuôn mặt tất cả mọi người đều cứng đờ.

Cho dù là người nhà họ Hạ cũng suýt cắn đứt lưỡi.

Hai người Ngụy Kinh Phú và Đường Kình Thương kinh hãi lùi về phía sau mấy bước, lưng đập vào bức tường!

Lúc này.

Diệp Bắc Minh nhìn Đường Tư Triết, lạnh lùng lên tiếng: “Chính là mày muốn lấy Nhược Tuyết, còn muốn giết bọn tao?”

Đường Tư Triết tỏ vẻ dữ tợn, không thế tiết chế vẻ lạnh băng trên người.

Cho dù Diệp Bẳc Minh giết bốn nô bộc của hắn, Đường Tư Triết vẫn không hề sợ hãi.

Hắn như con chó điên, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, mày tên là Diệp Bắc Minh phải không?”

“Đường Tư Triết tao nhớ kỹ mày rồi!”

“Còn cả Hạ Nhược Tuyết, đồ tiện nhân nhà cô, tôi cũng nhớ kỹ cô rồi!”

“Hôm nay, nỗi nhục mà Đường Tư Triết tôi phải chịu, sau này sẽ trả lại cho cô gắp trăm lần, ngàn lần, vạn lần!”

Cả quảng trường im phăng phắc!

Chỉ có giọng nói của Đường Tư Triết vang vọng.

Tất cả mọi người chỉ có một suy nghĩ.

Đắc tội với Đường Môn!

Diệp Bắc Minh và Hạ Nhược Tuyết chết chắc rồi!

Cho dù Hạ Nhược Tuyết là con gái của nhà họ Hạ cổ võ, họ cũng chắc chắn sẽ không vì một cô con gái như này mà đẳc tội với Đường Môn.

Diệp Bắc Minh cười: “Sau này?”

“Sao mày lại cảm thấy mày có thể sống đến ‘sau này’ chứ?”

Đường Tư Triết kinh hãi.

Tên nhóc này muốn giết mình?

Liền sau đó, Đường Tư Triết cười lạnh lùng.

Anh ta dám sao?

“Ha ha ha, nhóc con, mày có cần nghe xem mày đang nói gì không?”

Đường Tư Triết cười đến sẳp chảy cả nước mắt.

“Tao là Đường…”

Diệp Bắc Minh trực tiếp giơ tay ném kiếm Đoạn Long ra.

Phụt!

Trực tiếp xuyên qua cơ thế của Đường Tư Triết!

Tiếp đó choang một tiếng, đâm xuyên cả nền gạch của quảng trường nhà họ Hạ, cắm sâu vào lòng đất.

“Ồn ào”.

Mặc kệ mày là ai!

Giết!

Không cần biết thân phận của mày.

Trong mắt Diệp Bắc Minh, một người chết mà còn cần biết hẳn có thân phận gì sao?

“Sướt!”

Lại một tràng tiếng hít khí lạnh vang

lên.

Đường Tư Triết, đã chết!

Tất cả mọi người đều cảm thấy tê dại da đầu!

Đồng tử cũng sẳp nổ tung.

“Việc này!”

Cả người Ngụy Kinh Phú chấn hãi.

Ngụy Thần, vị đại sư, của Long Hồn, lúc này giống như gặp ma.

Đường Kình Thương há hốc miệng, suýt thì lệch quai hàm: “Vãi! Khi ở Long Đô, tôi cho rằng hắn đã đủ hống hách rồi! Không ngờ hắn còn có thể hống hách hơn!”

“Đây không phải là hống hách nữa, mà là tìm cái chết!”

Ngụy Kinh Phú nói.

Đồng tử của ông ta co mạnh liên tục.

Không thể diễn tả nỗi chấn hãi trong lòng!

“Cậu… cậu…cậu…”

Đám người nhà họ Hạ kinh hãi đến mức nghẹn họng nhìn trân trối.

Kể cả mẹ Hạ cũng thôn người!

Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ, Đường Tư Triết lại chết dễ dàng như vậy.

Hẳn là con trai út được gia chủ của Đường Môn yêu thương nhất!

Thiên tài tuyệt thế của Đường Môn!

Mà tại chết như vậy?

Cũng không hề nối lên chút sóng gió

nào!

Một ông lão nhà họ Hạ đi đến, tức giận quát: “Diệp Bắc Minh, hôm nay cậu đừng hòng rời khỏi nhà họ Hạ!”

Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng, nhìn sang ông lão lên tiếng này: “Rời khỏi? Tại sao tôi phải rời khỏi?”

“Nói đi, là ai đã châm kim với Nhược Tuyết, kiểm soát hành động của cô ấy?”

“Là ai quyết định cho Nhược Tuyết gả cho người của nhà họ Đường?”

“Các người đều phái chết!”

Ông lão nhà họ Hạ tức giận đến bật cười: “Được! Được! Được lắm!”

“Ha ha ha! Diệp Bắc Minh, nhà họ Hạ thực sự đã đánh giá thấp cậu”.

“Chỉ là không biết, hôm nay cậu có thế sống sót rời khỏi nhà họ Hạ không thôi!”

Soạt!

Rất nhiều võ giả đi ra từ bốn phương tám hướng.

Thực lực kinh người!

ít nhất cũng phải từ võ vương trờ

Võ hoàng là đông nhất!

Có mười mấy võ hoàng sơ kỳ.

Các khách mời có mặt đều lùi lại phía sau.

Trốn vào trong góc!

Cả quáng trường lập tức biến thành một vùng đất chân không.

Chỉ còn lại Diệp Bắc Minh và Hạ Nhược Tuyết, còn có thi thể của Đường Tư Triết và bốn ông lão!

Nhìn mà sốc nặng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK