Một ngọn lửa thiêu đốt!
Trong nháy mắt, trên người tất cả đám người nhà họ Dịch ở đây đều bốc cháy lên ngọn lửa ngập trời!
“A!”
“Đừng mà!”
“Cứu mạng!”
Vô số người kêu thảm, bị đốt sống chết tươi!
Nhà họ Dịch hóa thành tu la địa ngục!
Nhìn tro cốt đầy đất, Dịch Kiếm Nhân khóc không ra nước mắt!
ông ta chỉ vào Diệp Bắc Minh:
“Cậu… Cậu không sợ bị trời phạt sao?”
Vẻ mặt Diệp Bẳc Minh lạnh lùng nói: “Tôi mới giết mấy ngàn người nhà họ Dịch của ông thôi, bị trời phạt cái gì chứ?”
“Nhà họ Dịch của ông truyền thừa mấy ngàn năm, giết người, diệt gia tộc còn ít hơn tôi sao?”
Dịch Kiếm Nhân chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Cậu!”
Ầm!
Ngọn lửa bốc cháy lên.
Dịch Kiếm Nhân hóa thành một đống tro tàn!
Nhà họ Dịch cứ bị hủy diệt như vậy!
Cả người Ngô Vân Phúc và Tê La run rấy, hoảng sợ cúi đầu!
“Thủ đoạn của đại nhân quá kinh khủng!”
“Rốt cuộc bây giờ tôi đã biết vì sao đại nhân được gọi là Sát Thần rồi!”
Diệp Bắc Minh trờ lại trước mặt Diệp Nam Thiên: “ông ngoại, mọi người không cần trở về nữa!”
Diệp Nam Thiẻn vô cùng khó hiếu:
“Hả?”
Diệp Bắc Minh mím cười: “Từ giờ trở đi, nhà họ Dịch chính là nhà họ Diệp chúng ta!”
“Tất cả tài nguyên, sản nghiệp của nhà họ Dịch đều thuộc về nhà họ Diệp!”
Diệp Nam Thiên ngây người.
Những người còn lại của nhà họ Diệp cũng kích động đến mức cả người run rẩy!
“Được! Được! Được!”
Diệp Nam Thiên không nhịn được gật đầu.
Bắt đầu từ hôm nay, nhà họ Diệp sẽ từ một thế lực hạng ba, trực tiếp trở thành thế lực hạng nhất!
Tin tức nhà họ Dịch bị hủy diệt được truyền ra ngoài như sóng thần.
Các thế lực lớn của Côn Luân Hư nghe thấy việc này, đầu tiên là không dám tin!
“Nhà họ Dịch bị hủy diệt rồi? Làm sao có thế!”
“Lão tổ nhà họ Dịch mới vừa tố chức tiệc mừng thọ 1500 tuổi mà!”
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Rốt cuộc là ai làm? Điều tra cho tôi!”
Vô số người đều ngơ ngác.
Rất nhanh.
Đã có tin tức truyền về: “Là Sát Thần Diệp Bắc Minh làm!”
Trong chốc lát.
Toàn bộ Côn Luân Hư đều nghẹn ngào.
Đất tố, nhà họ Diệp.
Diệp Bắc Minh vừa mới chữa khỏi thương thế của cậu mình.
Đột nhiên.
Một hạ nhản đột nhiên đến báo: “Gia chủ, bên ngoài có người cầu kiến!”
“Anh ta tự xưng là thư ký Tiền, nói là có việc muốn tìm ngài”.
“Trừ người này ra, còn có một người đàn ông trung niên đi theo nữa!”
“Thư ký Tiền?1
Diệp Bắc Minh sững sờ, hơi kỉnh ngạc: “Chắc là sư huynh của tôi cũng tới?”
Nhà họ Tiêu.
Hai chị em Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phỉ nghe nói tin tức này thì khiếp sợ không ngậm miệng được.
ừng ực!
Tiêu Nhã Phi không ngừng nuốt nước bọt: “Chị, anh ấy… thế mà anh ấy lại tiêu diệt nhà họ Dịch?”
“Sao anh ấy có thể làm được?”
“Đây chính là nhà họ Dịch đó!”
Thân thế mềm mại của Tiêu Dung Phi khỏng nhịn được mà run rấy!
Cô ta không thể tưởng tượng nối tự nói: “Ai mà biết được?”
“Nhà họ Dịch mặc dù không bằng nhà họ Tiêu, nhưng tuyệt đối cũng là gia tộc đỉnh cao của Côn Luân Hư!”
Ánh mằt Tiêu Nhã Phi lấp lóe: “Chị, em đã có chút thích anh ấy rồi, rất muốn trờ thành người phụ nữ của anh ấy!”
“Phụt!”
Tiêu Dung Phi suýt nữa thì phun ra một ngụm máu: “Em… Em nói cái gì?”
Em gái dám yêu dám hận.
Nhưng mà.
Tiêu Dung Phi cũng không nghĩ tới em gái lại dám nói ra rõ ràng như thế!
Các thế lực như Huyền Lôi Cốc, Thiên Kiếm Tông, Phạn Âm Cốc, cung Xã Tắc, Lưu Ly Tông đều hối hận dậm chân!
Nếu lúc trước bọn họ kiên trì một chút nữa.
Chẳng phải bây giờ đã có chồ dựa rồi sao!
“Ai, ai có thế ngờ được Sát Thần lại kinh khủng như vậy?”
“Thế mà nhà họ Dịch lại bị tiêu diệt!”
“Từ giờ trớ đi, ai còn dám đối địch với Sát Thần nữa?”
Lưu Ly Tông.
Mộc Tuyết Tinh đứng trên Thần Nữ phong, nhìn về phía phương hướng đất tổ: “Anh đúng là lần nào cũng khiến người ta phải bất ngờ!”
“Nhà họ Dịch! Quả thực là một quái vật khổng lồ!”
“Rốt cuộc anh đã dùng thủ đoạn gì đế tiêu diệt nó?”
“Rốt cuộc người đứng sau lưng anh là ai?”
Long Đường.
Không khí ngột ngạt đến đáng sợ!
Tất cả trưởng lão đều tập trung trong phòng họp.
Trọn vẹn cả ngày, không ai rời đi!
Trong phòng họp.
Khi thì yên tĩnh, khỉ thì chấn động.
Chủ nhân nhà họ Thấm – Thấm Vạn Tứ.
Thần tài đứng đầu Côn Luân Hư tự mình tiến vào Long Đường!
Cuối cùng.
Sẳc mặt trắng bệch rời đi!
Không ai biết đã xảy ra chuyện gì!
Nhà họ Dịch bị hủy diệt, nhà họ Diệp vùng lên.
Thương hội nhà họ Ngô và Vạn Bảo Lâu lên cao như diều gặp gió!
Phòng đấu giá làm ăn cực kỳ tốt.
Đám người Lăng Thi Ảm, Ngô Khinh Diên, Vạn Lăng Phong thì vô cùng bận rộn!
Trong đất tổ Côn Luân Hư, một sơn cốc thần bí nào đó.
Nơi này bốn mùa như mùa xuân, ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Trăm ngàn năm qua không có bất kỳ người nào có thế tới gần nơi đây!
Một ông lão đang ung dung lắc lư trên cái ghế mây bên cạnh vách núi!
Bổng nhiên.
Ông lão khoát tay, một cái bàn tròn màu vàng bay ra từ nhẫn trữ vật!
Trên đó không ngừng lấp lóe ánh sáng.
Ồng lão thay đối sắc mặt, không ngừng lẩm bẩm một mình: “ĐếTinh rơi xuống, Sát Thần vươn lên!”
“Trăm ngàn năm qua Côn Luân Hư đã bao giờ thay đối thời thế như vậy đâu?”
“Hay là ké may mắn thật sự đã ra
đời?”
“Chủ nhân của Côn Luân Hư ngang nhiên xuất thế?”
“Là Sát Thần Diệp Bắc Minh kia sao? Hay là… người đó?”
Ông lão không ngừng thay đối sẳc
mặt.
Một giây sau.
Một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần nhảy chân sáo đi tới, trong lòng ôm một con con mèo nhỏ: “ông nội, ông ở đây nói thầm cái gì vậy?”
“Cái gì mà Sát Thần, Đế Tinh?”
“Khoan đã!”
Ánh mắt thiếu nữ ngưng tụ, nhí nha nhí nhảnh mở miệng nói: “A! Vừa rồi ông nội mới nói đến chủ nhân của Côn Luân Hư?”
“Chẳng lẽ, chủ nhân của Côn Luân Hư đã xuất hiện?”
“Đúng vậy”.
Lão giả mỉm cười gật đầu: “Vận nhi, chủ nhản của Côn Luân Hư đã xuất hiện, Thỉẻn Hạ Đệ Nhất các của chúng ta cũng nên mở ra rồi!”
Trên gương mặt xinh đẹp của Lăng Vận Nhi là vẻ kích động: “ông nội, thật sao?”
“Thiên Hạ Đệ Nhất các sẳp mở ra? cháu… cháu có thế rời núi du ngoạn?”
“Quá tốt rồi!”
Thiếu nữ ném con mèo trong ngực lên cao.
“Ha ha ha ha, cháu rất muốn nhìn xem rốt cuộc chủ nhân của Côn Luân Hư này là ai?”
Trong lúc khắp nơi bên ngoài đang vô cùng chấn động.
Đồng thời ờ nhà họ Diệp trong đất
tổ.
Diệp Bắc Minh sóng vai đi cùng một ngườỉ đàn ông trung nỉẻn.