Chương 1625
Suy nghĩ một lát nhưng vẳn không có bất kỳ manh mối nào!
“Quên đi, chỉ cần SƯ tỷ không sao là được”.
Anh quay lại trước mặt mấy người Chu Nhược Giai, Hầu Tử và Long Khuynh Vũ.
Nhìn thấy Diệp Bắc Minh quay trờ lại, Hầu Tử nhanh chóng chạy tới: “Anh Diệp, anh đi đâu vậy?”
“Tôi nhìn thấy đại sư tỷ”.
Diệp Bắc Minh không giấu diếm.
“Cái gì?”
“Đạì sư tỷ? Chị ấy không sao chú?”
Mọi người vừa ngạc nhiên, vừa mừng rỡ.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đúng vậy, đại sư tỷ không biết dùng cách gì đã tái tạo được cơ thể, sống lại!”
“Thật tốt quá!”
Vẻ u ám trên mặt mọi người đều bị quét sạch.
Diệp Bắc Minh cau mày: “Chẳng qua, đại sư tỷ hình như không nhận ra tôi”.
“Tôi nhấn mạnh mấy lần, nhưng chị ấy lại nói rằng tôi nhận nhầm người”.
Chu Nhược Giai khẽ mỉm cười: ”Chồng, có lẽ sư tỷ có chuyện gì giấu diếm thì sao!’’
“ở đây có nhiều người mắt tạp, chỉ cần chị ấy không sao là được, nói không chùng chúng ta có thể gặp lại nhau ớ Thần Giới”.
“Cũng phải”.
Diệp Bắc Mình cười gật đầu, nhìn xung quanh: “Sao lại thiếu mất mấy người rồi?”
Hầu Tử cười mỉa: “Lê Mộng Ly xuống truyền tống trận, dẩn theo đám người đi nịnh bợ người ta đi rồi!”
“Nè, anh có thể tự mình nhìn”.
Hầu Tử dùng cằm chỉ vào khu vực trung tâm quảng trường.
Quả nhiên, đám người Lê Mộng Ly đang đứng trước mặt một thanh niên, nói chuyện với vé mặt đầy nịnh nọt.
Trong lòng Diệp Bắc Minh khồng hề gợn sóng: “Tùy bọn họ thòi!”
Lời nói thay đối: “Sao rồi, nhà họ Diệp cũng thiếu một người sao?”
Sắc mặt của đám người hơi thay đổi,
giọng nói của Hầu Tử trầm xuống, chỉ vào một mảnh vết máu dưới chằn truyền tống trận!
“Vừa nãy có một người tên Giang Hiêu xuất hiện, một người của nhà họ Diệp tranh cãi hai câu đã bị giết ngay tại chồ!”
“Vết máu này chính là anh ta…”
Diệp Bắc Mình cau mày, khó trách bầu khỏng khí trong nhà họ Diệp không thích hợp!
“Cô Diệp, cô thấy thế nào?”
Anh nhìn về phía Diệp Vy Ny.
Người sau cười khổ một tiếng: “Chúng ta không thể trêu vào Giang Hỉêu!”
“Cậu Diệp, quên đi thồỉ!”
“Quên đi?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Nếu như là ở chỗ khác, tôi có thể mặc kệ chuyện của các người!”
“Nhưng, nơi này là Đài Phong Thần!”
“Nếu mọỉ người đã đến từ cùng một nơi, vậy thì có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục!”
Đám người nhà họ Diệp và nhà họ cổ kình ngạc nhìn anh!
Đồi mắt đẹp của Diệp Vy Ny càng là sáng lên: “Cậu Diệp, ỷ cúa anh là gì?”
Diệp Bắc Minh trực tiếp xoay người, đi về phía Giang Hiêu: “Hắn ta bắt nạt các người như thế nào, tôi bẳt nạt lại như vậy!”
“Đệt! Đi thôi!”
Hầu Tử xắn tay áo lên, dáng vẻ hóng drama, khống chê chuyện lớn: “Mấy câu của anh Diệp khiến tôi sôi máu rồi đây!”
“Đệt con mẹ nó!”
Hắn ta bắt nạt các người như thế nào, tôi bắt nạt lại như vậy?
Một câu ngắn ngủi.
Nhưng nó lại khiến dòng máu chảy trong mồi người của nhà họ Diệp và nhà họ cổ sôi trào!
“Chúng ta đều là người luyện võ, dựa vào đâu phải chịu người khác ức hiếp như vậy?”
“Đúng vậy! ở Huyền Giới, chúng ta cũng là những thiên tài đứng đầu, tại sao ớ chỗ này lại phải chịu ức hiếp như vậy?”
Đám người nhà họ Diệp và nhà họ cổ nắm chặt nắm đấm.
cả người Dỉệp Vy Ny choáng váng, thậm
chí mũi cũng có chút chua xót!
Nhìn nhịp chân cúa Diệp Bắc Minh kiên quyết tiến về phía trước, cô ta hít sâu một hơì: “Toàn bộ người nhà họ Diệp mau đi theo cậu Diệp!”
“Rõ!”
“Toàn bộ người nhà họ cổ, đi thôi!”
Dưới sự dẫn dắt của Diệp Bắc Minh, bọn họ nhanh chóng tiến về khu vực trung tâm của quảng trường.
Lúc đầu, không mấy ai chú ý nhiều đến bọn họ.
Khi Diệp Bắc Minh và những người khác đến gần trung tâm quáng trường, mọi người không muốn chú ý cũng khó.
Dù sao, càng đến trung tâm quảng trường, người tu võ càng thưa thớt!
Cảnh giới Đế Tôn chỉ có thể nghỉ ngơi ờ rìa ngoài, thân thể Bán Thần có thể đến gần khu vực trung tâm hơn một chút!
Theo sau Diệp Bắc Thần có hơn hai mươi người, sải bước đi về phía trung tâm quảng trường, vô số ánh mắt đang đổ dồn vào bọn họ!
“Những người này là ai vậy?”
“Đế Cảnh? Tất cả đều là Đế cảnh? Một tên Đế Tôn cũng không có, chứ đừng nói đển thân thề Bán Thần!”
“Bọn họ hình như đến từ một nơi tên là Huyền Giới, bọn họ điên rồi sao? Đế cảnh mà lại dám đến gần trung tâm quảng trường ư?”
Vô số người đều cảm thấy hứng thú.
“Hả?”
Lê Mộng Ly cũng chú ý tới Diệp Bắc Minh, không khỏi kêu lên một tiếng, che lại miệng nhỏ.
Chàng trai ngồi trước mặt cô ta bình tĩnh nóỉ: “Cô biết cậu ta à?”
Triệu Vân Phi, cảnh giới Chân Thần đỉnh phong!
Đây cũng chính là mà người Lê Mộng Ly đầu nhập!
“Cậu Triệu, người dẵn đầu tên là Diệp Bắc Mình, cậu ta đến từ cùng một nơi với tồi”, Lê Mộng Ly thành thật trả lời.
Diệp Bắc Minh?’
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK