Giang Kiếm Trần tàn sát nhiều đến mức hai mắt cũng đỏ ngầu cả lên: “Lão phu không tin không giết hết được bọn ma thú chúng bây!”
“Diệp Bắc Minh…
Hôm nay, cho dù bao nhiêu ma thú kéo đến đây đi nữa thì lão phu vẩn sẽ tiêu diệt toàn bộ!”
Kiếm Thần nhà họ Giang gào thét vang trời, xông vào bầy thú ồ ạt ngoài kia.
Ngạo Thương Khung cầm một thanh đao vàng trong tay, vung đao tứ phía, giết chóc trong điên cuồng!
Gương mặt đầy nếp nhăn của Lăng Tác cố lạnh như băng, ông ta tàn sát tứ phía với ngọn giáo dài trong tay như chiến thần.
Một con ma viên xông tới, giương nanh múa vuốt toan tóm lấy đầu Dạ Nhân Hoàng.
Dạ Nhân Hoàng hừ lạnh một tiếng, tung một cú đấm đâm thủng lồng ngực của ma viên.
Xoẹt!
Con mãnh hổ từ bên cạnh bổ nhào đến có một viên bảo thạch màu xanh lam được ngưng tụ giữa mi tâm, viên bảo thạch ấy lóe lên tia sáng kỳ lạ.
“Chết đi!”
Dạ Nhân Hoàng hét lên thật to, nhảy lên không trung rồi tàn nhẫn đạp vào mãnh hố mà không chút nương tình.
Ầm!
Đầu mãnh hổ nổ tung, chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ.
ông ta lạnh lùng quay đầu lại: “Diệp Bắc Minh, chờ đến khi lão phu giết xong bọn ma thú này sẽ là ngày chết của mày…”
Song, ông ta chưa kịp nói hết câu này thì mười mấy con ma thú cấp mười một lại ồ ạt xông tới.
Dạ Nhân Hoàng vừa phất tay một cái đã làm tám con ma thú chết tươi.
Khi ông ta chém chết một con rắn đen, máu rắn văng tung tóe, bắn trúng tay Dạ Nhân Hoàng.
Trong thoáng chốc, bàn tay ông ta đã bị ăn mòn mất một mảng lớn.
“Chết tiệt!”
Dạ Nhân Hoàng giận dữ gầm thét, tức giận giết chết ma thú bốn phía quanh đây.
Ngay sau đó.
Lại một bầy thú đông như nêm kéo tới!
Phía bên kia.
Một con ma ưng phóng về phía đầu Ngạo Thương Khung với tốc độ nhanh như chớp.
“Dám đánh lén lão phu à? Đúng là tự đâm đầu vào chổ chết!”
Ngạo Thương Khung quát tháo, chém thanh đao vàng trong tay ra, bổ ma ưng làm hai nửa.
Nhưng trước khi chết, ma ưng đã kịp cào rách khuôn mặt già cổỉ của Ngạo Thương Khung.
Lăng Tác cổ giết một mạch hơn một ngàn con ma thú, thi thế ma thú chất chồng dưới chân ông ta như núi.
Ông ta chưa kịp thở dốc lấy hơi thì mấy trăm con ma thú lại bao vây ông ta một lần nữa!
Hai mắt Lăng Tác cổ long sòng sọc, tóc tai bù xù: “Đệt mẹ! Mấy con súc sinh này không sợ chết à?”
“Nhào lên! Nhào lên! Có bao nhiêu lão phu giết bấy nhiêu!”
Liễu Tiêu Vân hệt một con dã thú đang rít gào.
Hai tiếng trôi qua.
Mặt đất dưới chân bốn lão già đã máu chảy thành sông, cả bốn người họ cũng mình mấy máu me be bét.
Ai nấy cũng đều bị thương, tuy muốn tiếp tục chiến đấu nhưng sức lực lại đang cạn kiệt dần.
Lúc này bọn họ đã tụ tập một chỗ, bọn ma thú cũng nhào tới liên tục như thể không muốn sống nữa vậy.
Lăng Tác cổ vung một nhát kiếm chém chết mười mấy con ma thú, giận dữ hét lớn: “Thằng khốn này biết ma thú bình thường không giết chết được chúng ta nên cố ý tiêu hao sức lực của chúng ta đây mà!”
“Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chúng ta sẽ bị kiệt quệ đến chết mất!”
Ngạo Thương Khung nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Cùng ra tay đi, giết cậu ta đã rồi tính sau!”
Giờ phút này.
Diệp Bắc Minh ngồi khoanh chân dưới đất.
Anh đang hồi phục sức mạnh của mình.
Hơn một ngàn con sư tử đang bao quanh gần đó để bảo vệ anh.
“Giết!”
Giang Kiếm Trần chém một kiếm vào không khí, giết chết hơn một trăm ma thú, gần như sắp lao đến trước người Diệp Bắc Minh!
Ngay sau đó.
Mấy chục con sư tử không hẹn mà cùng bổ nhào tới, không ngờ chúng lại dùng chính thân xác của mình để ngăn cản nhát kiếm của Giang Kiếm Trần.
Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!
“Gào…”
Một tiếng gào thét vang lên.
Mấy chục con sư tử đi đời nhà ma trong chốc lát!
Giang Kiếm Trần mở một con đường máu, không ngờ lại kéo gần được khoảng cách VỚI Diệp Bắc Minh thật.
Một trăm mét, năm mươi mét, ba mươi mét, hai mươi mét…
Vô số sư tử ngã xuống dưới chân Giang Kiếm Trần, gương mặt già cồi của ông ta hiện rõ nét điên rồ: “Ha ha ha ha ha!”
“Diệp Bắc Minh, cho dù mày triệu hồi một trăm ngàn con ma thú đến thì sao?”
“Ngày này năm sau vẫn là ngày giỗ của mày thôi!”
Một nhát kiếm phóng tới, đâm về phía trái tim của Diệp Bắc Minh.
Đột nhiên.
“Vậy à?”
Một giọng nói lạnh như băng cất lên.
Diệp Bắc Minh mờ mắt, nhếch mép cười khấy: “Người giết được tôi vẫn chưa được sinh ra đâu!”
Anh tóm lấy lưỡi kiếm một cách dề dàng.
Không thế tin được, cho dù Giang Kiếm Trần đấy mạnh cách mấy thì vẩn không thế nào đâm kiếm tới được.
Vững chắc như đá tảng!
“Mày!”
Vẻ kinh hoàng tràn ngập khuôn mặt già nua của Giang Kiếm Trần.
Ánh mắt ông ta vô cùng sợ hãi.
“Sao có thể?”
“Mày hồi phục rồi ư? Nhưng cho dù hồi phục rồi thì cũng không thế nào chống lại sức mạnh của tao được!”
Tiếng hét đầy không cam tâm vang lên: “Lão phu là Kiếm Thần của nhà họ Giang cơ mà!”
Diệp Bắc Minh kéo về, Giang Kiếm Trần cũng nhào về phía mình.
Ầm!
Một cú đấm được tung ra, long trời lờ đất.
Phụt!
Giang Kiếm Trần phun một ngụm máu tươi ra, bay thẳng ra ngoài như con diều đứt dây.
Ông ta ngã phịch xuống đất, trông ông ta chật vật vô cùng.
Diệp Bắc Minh lạnh lùng thốt: “Kiếm Thần? Kiếm Thần gì mà yếu như sên!”
Ngạo Thương Khung sững sờ: “ơ kìa…”
“Trời đất!”
Lăng Tác cổ run bần bật, hít một hơi thật sâu.
Giang Kiếm Trần là người mạnh nhất trong bốn người họ.
Thế mà ông ta lại bị Diệp Bắc Minh đánh bại ư?
Đôi mắt đục ngầu của Dạ Nhân Hoàng đỏ đến mức tưởng chừng ứa ra máu, co giật dữ dội.
Người ông ta run bần bật.
Thật là khủng khiếp!
Không thế tin được!
“Không được, nếu cứ tiếp tục như vậy thì lão phu sẽ bỏ mạng tại đây thật mất!”
“Chết tiệt, rốt cuộc tên này sở hữu sức mạnh gì mà khiếp thế?”
Dạ Nhân Hoàng nhìn thoáng qua xung quanh, ma thú vẫn còn tụ tập đông nghịt!
“Tại sao những con ma thú này lại nghe lời cậu ta? Tại sao chứ!”
Dạ Nhân Hoàng thầm gào thét trong bụng.
Đúng lúc này, Diệp Bắc Minh chậm rãi đứng dậy.
Anh bước từng bước đi tới trước mặt Giang Kiếm Trần đang nằm thoi thóp như một con chó chết, giơ chân nhắm ngay đầu ông ta.
Giang Kiếm Trần hoảng hốt tột độ: “Diệp Bẳc Minh, khoan đã…”
Diệp Bắc Minh nhẹ nhàng bật một câu chốt hạ: “Khoan cái đầu ông!”