Mục lục
Đồ đệ thiên tài - Diệp Bắc Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bách Lý Phong lạnh lùng nhìn: “Còn có kẻ không sợ chết sao? Đường lão, giết sạch cả đi!”

“Vâng, thưa cậu chủ”.

Đường lão như một cỗ máy giết người không chút tình cảm.

Một chưởng tung ra một người chết.

“Ta xem thử ai giám giương oai tác quái ớ Thanh Huyền Tông!”

Một tiếng hô rõ to truyền tới.

Một bóng người đỏ thẩm cầm một thanh dao đỏ sẫm như máu chém về phía tay của Đường lão.

Đường lão cười khẩy nói: “Sát Chủ à? Chỉ dựa vào bà mà cũng dám ngăn cản tôi sao?”

Dứt lời, tay ông ta lật lại, luồng sát khí khủng bố bùng nổ.

Một chưởng hình thành trong không khí rồi lao về phía Sát Chủ.

Vết thương trên người Sát Chủ còn chưa khôi phục.

Thế là bà ta bị đánh bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi.

“Sát tiền bối!”

Hạ Nhược Tuyết hét lên.

Lãnh Nguyệt xuất hiện ôm lấy Sát Chủ đứng vững trên mặt đất.

Rồi bà lấy lấy ra một viên đan dược đút cho Sát Chủ.

Sát Chủ lắc đầu nói: “Tôi sẽ không nhận lấy sự bố thí của bà đâu!”

Lãnh Nguyệt nói: “Đã đến lúc nào rồi, chúng ta đừng tranh giành tình cảm nữa”.

“Trước tiên để tông môn vượt qua kiếp nạn đã rồi nói tiếp, Minh Nhi còn chưa trở về, lẽ nào bà muốn cho Minh Nhi thấy một Thanh Huyền Tông tan nát hay sao?”

Sát Chủ do dự một lát rồi nhận lấy đan dược nuốt vào.

Đường lão cười cợt nói: “Lãnh Nguyệt bà cũng đến đây à, lão phu rất nể trọng bà đấy”.

“Chi bằng bà gia nhập Tiệt Thiên Giáo đi? Lão phu có thể cam đoan bà vẫn sẽ là thái thượng trưởng lão!”

Lãnh Nguyệt cười lạnh nhạt nói: “Mơ đi!”

“Ồ”.

Đường lão không nói nữa mà thắng thừng ra tay.

Bàn tay ông ta cong lại chộp tới yết hầu Lãnh Nguyệt.

Rét lạnh vô tình!

Lãnh Nguyệt nhanh chóng ra tay cản đòn nhưng vết thương trên người bà ấy vẫn chưa thế khôi phục hoàn toàn.

Chưa tới mười hiệp đã phải liên tục lui ra sau, khóe miệng vương máu tươi.

Bà ấy không chút do dự lấy đan dược ra nuốt vào.

Đường lão nhìn đường hoa văn trên đan dược mà sững người: “Nhiên Huyết đan sao?”

“Lãnh Nguyệt bà điên rồi hả?”

“Một khi nuốt Nhiên Huyết đan vào sẽ thiêu đốt tất cả sức sống đấy!”

“Bà muốn liều mạng VỚI bọn tôi sao?”

Lãnh Nguyệt lạnh lùng cười to nói: “Ha ha ha, không có mệnh thì sao đâu chứ?”

“Chỉ cần tôi trấn giữ ớ Thanh Huyền Tông một ngày thì các người đừng mơ động tới một sợ lông của Thanh Huyền Tông!”

“Hôm nay lấy ông làm đệm lưng vậy!”

Giọng nói lạnh như băng vừa

dứt.

Ngay sau đó.

Rầm!

Trong cơ thế Lãnh Nguyệt bùng lên một luồng lực lượng vô cùng hùng mạnh.

Nháy mắt bà ấy đã tới trước mặt Đường lão, tung ngay một quyền nhắm thẳng vào ngực ông ta.

Đánh bay ông ta ra xa!

Phụt…!

Đường lão không thế chặn được đòn đánh ấy, phun ra một ngụm máu giữa không trung: “Đồ đàn bà điên, bà đúng là đồ đàn bà điên!”

Bách Lý Phong tối sầm xuống: “Vương trưởng lão, Lý trưởng lão, các người còn đợi gì nữa?”

“Cùng ra tay diệt sạch Thanh Huyền Tông đi!”

Vương Bất Ly suy tư một lát rồi nói: “Được thôi, lão phu đành ra tay một lần vậy!”

Lý Ngao quay đầu nhìn về phía một ông lão mặt đỏ nói: “Vạn lão, mời người ra tay một lần!”

ông lão mặt đỏ cười hì hì, uống một ngụm rượu rồi giắt hồ lô rượu bên hông.

Vút!

Ông ta lao nhanh ra chỉ đế lại một tàn ảnh, thoáng chốc đã tới sau lưng Lãnh Nguyệt tung ra một cước.

Rầm!

Lãnh Nguyệt lão đảo, bà ấy lạnh lùng quay đầu lại, trong đôi mẳt long lanh đầy tơ máu.

Vạn lão khiếp hãi, nháy mắt đã tỉnh rượu: “Người đàn bà điên, Nhiên Huyết đan đúng là đáng sợ mà!”

“Vương Bất Ly, Đường lão, chúng ta cùng ra tay đi, giết!”

Vương Bất Ly và Đường lão gật đầu, mang theo luồng sát ý lạnh như băng bao vây Lãnh Nguyệt.

Cả ba người đều ở cảnh giới Thánh Chủ trung kỳ, cho dù Lãnh Nguyệt có nuốt Nhiên Huyết đan thì cũng không kiên trì được bao lâu.

Cả ba người đồng loạt ra tay, Lãnh Nguyệt liên tục bị đánh bay ra ngoài.

Gương mặt xinh đẹp của bà ấy lại càng thêm tái nhợt!

Bởi vì có Nhiên Huyết đan nên bà ấy đều có thể vực dậy hết lần này tới lần khác.

“Tôi cũng đến đây!”

Bỗng nhiên, Sát Chủ quát lên.

Bà ấy cũng lấy ra một viên Nhiên Huyết đan nuốt vào, đốt cháy cả sinh mệnh!

Lãnh Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu: “Bà đang làm gì thế? Một mình tôi tới được rồi!”

Sát Chủ hừ nói: “Bà đây lẽ nào kém bà sao? Chết thì cùng liều chết thôi, chúng ta xuống địa ngục rồi hơn thua nhau!”

“Được!”

Đôi mắt Lãnh Nguyệt đỏ rực, bà ấy nhìn Đường lão chằm chằm: “Trước tiên giết lão già này cái đã!”

“Tôi cũng đang có ý đó!”

Sát Chủ gật đầu, cả hai người xông lên.

Đường lão cảm giác được nguy hiểm ập tới, ông ta bị cả hai người bao vây như rơi vào hầm băng: “Hai đồ đàn bà điên, lão phu chọc giận các người à?”

Lãnh Nguyệt nhếch miệng cười, răng nanh trắng noãn đầy máu tươi: “Là ông đã giết đệ tử của Thanh Huyền Tông nên ông đáng chết!”

“Giết!”

Hai người liều mạng khiến Đường lão sợ hãi.

Ồng ta điên cuồng hét lên: “Vương Bất Ly, Vạn lão quái, các người còn đứng đó làm gì?”

“Mau ra tay cho lão phu đi!”

Vương Bất Ly nhếch miệng cười cợt.

Vạn lão quái cầm rượu hồ lô từ từ thưởng thức.

“Mẹ nó!”

Đường lão tức điên người.

Sau mấy chục hiệp, hai người chớp lấy một thời cơ chặn Đường lão

lại.

Sát Chủ cầm vũ khí nhắm thẳng tới cánh tay ông ta.

“Á!”

Đường lão hét lên tiếng thét đau thấu tận tâm can, một cánh tay đã hóa thành đống máu.

Ông ta đau đến mức gương mặt già nua vặn vẹo: “Chết cho lão phu!”

Ông ta đưa tay lên, một thanh trường đao xuất hiện.

Ông ta đâm thẳng vào đan điền Lãnh Nguyệt.

Nháy mắt đan điền đã nổ tung.

Lãnh Nguyệt bay ngược ra ngoài, nằm liệt trên mặt đất hấp hối.

“Trưởng lão Lãnh Nguyệt!”

Ánh mắt mọi người trong Thanh Huyền Tông đỏ bừng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK