“Con rết trăm chân, chết mà không ngã, chỉ cần cậu nói ra bí mật trên người mình, giúp đỡ bổn tọa mở bảo tàng của nhà họ Diệp ra!”
“Bổn tọa cam đoan thả hai mẹ con cậu ra ngoài”.
“Dù sao mạng của hai mẹ con cậu không có chút ý nghĩa nào với bổn tọa cả”.
Diệp Bắc Minh mỉm cười đáp: “Nhưng tôi lại rất cần mạng của các người đấy!”
Ánh mắt Từ Thiên âm u: “Từ Mặc, Từ Trụ, Từ Huệ, bắt cậu ta lại, phải bắt sống!”
Hai ông lão một bà lão bước ra khỏi đám đông.
Ba người nhìn nhau, trong ánh mắt đều có chút kiêng dè.
Khi bọn họ vừa định ra tay, Diệp Bẳc Minh đã bắt đầu chiến, thi triển Ảnh Thuấn bước tới trước mặt Từ Thiên: “Đệch mợ nhà ông, muốn chơi trò hội đồng à?”
“Chơi chơi cái quần què, bắt địch bắt vua trước mới phải đạo!”
Kiếm Trấn Ngục xuất hiện trong tay Diệp Bắc Minh, khí thế nghiền nát mọi thứ kéo tới.
Vào giờ phút ấy.
Từ Thiên biến sắc.
Vậy mà ông ta lại cảm nhận được hơi thờ tử vong.
“Không!”
Từ Thiên hoảng sợ gào lên.
Rồi ông ta hóa thành một đống máu loãng văng ra bốn phương tám hướng.
Rầm!
Kiếm Trấn Ngục nện xuống mặt đất tháp Trấn Ngục, trời rung núi chuyển, một khe nứt cực kỳ khủng khiếp vạch ra.
Tấm thạch bích gần đó kêu lên từng tiếng răng rắc, bống nhiên nứt ra một lỗ hổng cực kỳ lớn.
Tấm thạch bích đã bị hỏng.
Một kiếm của Diệp Bắc Minh đã làm ngục giam Trấn Hồn vỡ nát.
Đây vằn còn là người Ư?
Thừa lúc mọi người còn đang bối rối.
“Mẹ, đừng sợ, chúng ta đi thôi!
Diệp Bắc Minh không hề do dự dẫn theo Diệp Thanh Lam chạy ra ngoài ngục giam Trấn Hồn.
“Minh Nhi, chỉ cần có con bên cạnh thì mẹ chết ở đây cũng đáng”, Diệp Thanh Lam gật đầu nói.
“Giữ cậu ta lại!”
Huyết ảnh của Từ Thiên ngưng tụ trong ngục giam Trấn Hồn: “Đừng đế cậu ta chạy thoát!”
Hơn trăm người đồng loạt xông lên.
Bọn họ ra tay gần như cùng lúc.
Diệp Bác Minh quay đầu lại chém một kiếm, kiếm khí cuồng loạn, chém ngang phần lớn đòn đánh tới.
Nhưng làn khí khủng khiếp lại lan đến đây.
Rầm!
Hai mẹ con bị văng ra.
Thụt!”
Diệp Thanh Lam phun ra một ngụm máu tươi.
Lòng Diệp Bắc Minh nóng như lửa đốt. Mẹ!
Diệp Thanh Lam lắc đầu trấn an anh: “Minh Nhi, mẹ không sao”.
Lúc này, người nhà họ Từ lại bao vây họ lần nữa: “Diệp Bắc Minh, từ xưa đến nay người bước vào ngục Trấn Hồn chưa có một ai còn sống chạy ra ngoài đâu!”
“Để mạng lại đây đi!”
‘Giết!
Hơn trăm người đuổi đằng sau cùng tấn công họ.
Từ hướng lối ra của ngục giam Trấn Hồn cũng có vô số người tu giả đang liên tục chạy vào.
Diệp Bắc Minh đút cho Diệp Thanh Lam chút đan dược rồi bảo: “Mẹ, mẹ cứ hồi phục vết thương rồi nói tiếp”.
“Được”.
Diệp Thanh Lam biết giờ khôi phục vết thương, để Minh Nhi an tâm mới là điều quan trọng nhất.
Bà nuốt đan dược vào, sắc mặt hồng hào hơn chút.
Diệp Bắc Minh vung kiếm mở một con đường máu.
Cả hai đi phóng thẳng ra ngoài ngục giam.
Nhưng khố nổi người của nhà họ Từ đông như kiến.
Dưới cảnh giới Thần Đế hầu như không gây thương tích cho anh nhưng anh lại phải bảo vệ mẹ sau lưng mình.
Trải qua hai tiếng đồng hồ giết chóc liên tục, cả người Diệp Bắc Minh và Diệp Thanh Lam đầm đìa máu chảy từ lâu.
Nhưng mà.
Bọn họ vẫn không ra khỏi tầng thứ mười của ngục giam Trấn Hồn.
Thế giới bên ngoài vằn có vô số võ giả lũ lượt kéo vào.
Hàng chục người tu võ liều mạng tấn công họ.
Đủ loại năng lượng cuồng bạo, ám khí bắn tới.
Diệp Bắc Minh vung kiếm chém ra một màn sương máu.
Từ Mặc tìm được cơ hội, xuất hiện ngay sau lưng Diệp Bắc Minh, tung chưởng tấn công Diệp Thanh Lam.
“Mẹ!”
Diệp Bắc Minh cảm nhận được nguy hiếm bèn nổi giận gầm lên.
Gầm!
Tiếng rồng gầm vang lên.
Huyết Long, Tố Long và Long Hồn cùng gào thét, từng bóng rồng bay ra.
Chúng đã đỡ phần lớn sức mạnh từ một chưởng kia.
“Phụt!”
Diệp Thanh Lam phun ra ngụm máu tươi.
Từ Mặc đầy kinh ngạc thốt lên: “Tên nhóc này được lắm, cậu đã luyện được cả hai pháp tướng Chân Long rồi ư?”
“Trên người còn có một cái long hồn nữa, quả nhiên trên người cậu có vô số bí mật!”
Diệp Bắc Minh buông mẹ mình ra, kiểm tra cơ thể bà một hồi.
Nội tạng của bà bị chấn thương và gãy vài chục cái xương.
“Mẹ!”
Giọng Diệp Bắc Minh khàn khàn nghẹn ngào: “Mẹ sẽ không chết đâu, chỉ cần có con ờ đây thì mẹ sẽ không chết!”
Ngân châm hạ xuống chữa trị vết thương trên người Diệp Thanh Lam.
Diệp Thanh Lam nờ một nụ cười hiền từ vui vẻ: “Minh Nhi à, mẹ nhìn con từ nhỏ đến lớn đã là điều vui lắm
rồi .
“Nếu con dần theo mẹ thì không thể nào rời khỏi ngục giam Trấn Hồn đâu, Minh Nhi… con tự đi đi”.