Chương 1320: Chạy là thượng sách
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: ‘Cảnh giới Động Hư không còn được tính là người tu võ, thứ bọn họ lĩnh ngộ là lực lượng của các loại phép tác!”
1 Bọn họ hoàn toàn áp đảo người tu võ, tên nhóc cậu không phái là đối thú cúa bọn họ!’
1 Những người này tới đây tìm tỏi, nếu tôi ra tay thì sẽ bại lộ, sau đó cậu sẽ còn nguy hiếm hơn!”
“Chạy!”
Diệp Bắc Minh không hề do dự.
Lập tức đi đến trước mặt bốn vị sư tý, thu vào trong thế giới bỏ túi!
Gương mặt xỉnh đẹp của Tỏ Tử Làng và Long Khuynh Vũ trớ nên trắng bệch, ra vé đáng thương nhìn Diệp Bẳc Minh: ‘Anh Diệp, cứu mạng…”
Diệp Bắc Minh không muốn để cho các cõ ta biết đến sự tồn tại cúa thế giới bó túi!
Anh ỏm lấy vòng eo thon cúa hai người, mồi tay một người: ‘Đừng lộn xộn, rớt xuống tõi sẽ mặc kệ!’
‘Ừ!’
Hai người gật đầu, túm chặt Diệp Bãc Minh như hai con bạch tuộc.
Diệp Bắc Minh không chút do dự nháy vào trong hồ nước!
Trong con ngươi của lão già kia hiện lên vẻ tức giận: ‘Hừ, con kiến, chạy đi đâu?’
Lão ta không thèm đế ý đến những người còn lại, đuối theo Diệp Bâc Minh nhảy vào trorg hồ!
Sớ Vô Trân mím cười lắc đầu: ‘Lãng phí biết bao nhiêu thời gian với một đám như vậy, thật vô vị!’
Sớ Vò Trần giơ lèn một mặt dây chuyền hình tháp trong tay, quay đầu nhìn sớ Vị Ương: ‘Vị Ương muội muội, biết thứ này không?’
Sở Vị Ương biến sắc: ‘Tại sao vật này lại ờ trong tay anh?’
Sớ Vỏ Trân cười:’ Em bảo người ta đưa một cô bé về, lại còn đặt tín vật lão tố đưa cho em ớ trên người con nhỏ?’
‘ Cô bé kia sao rồi? Con bé là đệ tứ cúa tôi, anh dám tốn thương đến con bé, tôi sẽ không
đế yên cho anh!”, sờ Vị ương sải bước lên trước.
Một thanh thần kiếm phóng lên tận trời, rung lên giữa không trung!
Sớ Võ Trần cười một tiếng: ‘Một con nhóc mà thôi, tỏi còn chấp nhặt với con bé?’
‘Em yên tâm, không ai có hứng thú với con bé cả”.
Sớ Vị Ương thớ phào nhẹ nhõm!
‘Nhưng có một việc, tại sao em lại phải giấu giếm chứ?’
Sớ Vỏ Trần lạnh như băng nhìn châm chãm Sờ Vị Ương: ‘Em có tin tức về tháp Càn Khôn Trấn Ngục, vì sao không bấm báo?’
Sớ Vị Ương lạnh lùng đáp lại: ‘Tỏi muốn điều tra tin tức xong mới bấm báo cho lão tố, không được à?”
‘Sớ Vò Trần, anh đang dạy tôi làm việc?’
Sở Vô Trân cười xấu xa: Nếu tôi nói chuyện này cho lão tố, Vị Ương muội muội biết
chuyện nhưng không báo!’
1 Em nói xem, mấy vị lão tổ sẽ nghĩ như thế nào?”
‘Tôi nhớ bố của Vị Ương muội muội vừa mới đám nhiệm chức vị quan trọng trong gia tộc!”
‘ Không phải là ý của ông ta đấy chứ?’
Sớ Vị Ương thay đối sắc mặt!
Tranh đấu gia tộc vô cùng tàn khốc.
Đặc biệt là ờ loại gia tộc siêu cấp như nhà họ Sớ, truyền thừa suốt mấy trăm đời, àn người không nhả xương!
‘ Chuyện này không liên quan đến bố tôi!’
Sớ Vô Trân lạnh nhạt mớ miệng: ‘Em đi giải thích với lão tố đi?”
Sớ Sớ tức giận nắm chặt tay nhỏ: ‘Sớ Vô Trần, anh thật trơ tráo, tại sao lại đi uy hiếp chị Vị Ương?’
Sờ Vỏ Trán nhìn sờ Vị Ương với ánh màt đầy thâm ý, không nói gì.
Sở Vị Ương cân căn mòi đò: ‘Anh muốn thế nào?’
sờ Võ Trần đang muốn nói chuyện.
Ầm âm!
Hòn đảo giữa hồ băt đ‘âu chấn động kịch liệt, tòa bảo tháp kia phóng ra hào quang sáng chói!
Phù văn xung quanh lặp lòe, một lực lượng cực kỳ run sợ bùng nố!
Quét sạch tất cá như sóng thần!
Sớ Vô Trân biến sắc: ‘Đáng ch*ết, có người tiến vào! Chúng ta đi!”
Bên dưới hồ nước, Diệp Bác Minh nhanh chóng lặn xuống.
Sau lưng anh, lão già cảnh giới Động Hư đuối theo không bỏ, lúc lão ta đến gần nước hồ, chúng chủ động tách ra.
‘Con kiến nhỏ còn rất biết chạy, đáng tiếc, kết cục của con kiến chính là bị nghiền ch*ết!’
Lão già cảnh giới Động Hư duỗi tay chộp lấy!
Ầm ầm!
Một móng vuốt cực lớn dài chừng trăm
trượng trống rỗng xuất hiện, nước hồ trước mặt bốc hơi trong chớp mat!
Diệp Bác Minh cám nhận được hơi thớ tứ vong ờ sau lưng, uốn éo cơ thế!
Móng vuốt cọ sát qua!
Xoẹt xoẹt!
M*áu thịt bị xé rách, mùi m*áu tươi bừng lên!
Diệp Bâc Minh phun ra một ngụm m*áu tươi!
’Anh Diệp!”
Tô Tử Lăng và Long Khuynh Vũ biến săc!
Sau lưng Diệp Bác Minh là một mánh m*áu thịt be bét!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhầc nhờ: ‘ Nhóc, nếu còn tiếp tục như vậy nữa, cậu chắc chán sẽ phải ch*ết!’
Diệp Bâc Minh cần răng: ‘Tiếu Tháp, nếu như không tiếc bất cứ giá nào, ông có thế lập tức gi*ết ch*ết lão ta sao?’
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời:’ Rất khó, cảnh giới cúa cậu không đủ!’
‘Lực lượng bùng nổ không đủ đế gi*ết cảnh giới Động Hư trong nháy mat!’
Đột nhiên.
Trong đầu Diệp Băc Minh vang lên giọng nói cúa Đòng Phương Xá Nguyệt: ‘Dân lão ta tới đáy hồ!’
Trong lòng anh khẽ động, không quan tâm được nhiều như vậy!
Một ý niệm hiện lên, Tỏ Tứ Lăng và Long Khuynh Vũ được thu vào bên trong thế giới bỏ túi!
Một giây sau.
Ma khí sau người bộc phát, chín con ma lòng màu đen xuất hiện!
Tănq tốc đi đến chố sáu tronq đáv hồ!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK