ông lão mặc áo xanh bên cạnh trầm giọng xuống: “Thanh kiếm trong tay thằng ranh kia rất có thể được mang ra từ chiến trường thái cố!”
Một người cảnh giới Vực Chủ đi tới: “Nhất định trên người cậu ta có rất nhiều bí mật!”
“Rõ ràng hôm nay chúng ta có thể tiêu diệt tộc Rồng Đen, chẳng lẽ lại bỏ ngỏ thế sao?”
“Tiếp tục ra tay, dù sao thanh niên Thánh tộc kia cũng đã đi rồi!”
Có người đề nghị.
Bạch Thiên Cơ sợ hãi nhanh chóng lùi về phía sau: “Các người muốn ra tay thì tự ra tay đi, đừng có kéo nhà họ Bạch chúng tòi!”
“Muốn giết Diệp Bắc Minh, sau này còn có cơ hội!”
Bỏ lại những lời đó, hắn mang người nhà họ Bạch nhanh chóng rời đi.
Những người khác đều sửng sốt!
Ưng Bạch Mi không cam lòng nhìn về hướng Long đảo rồi cũng xoay người rời đi.
“Anh ưng, anh…”
Bùi Vân Hải kêu một tiếng, nhưng đối phương căn bản không có ý dừng lại.
“Lão tổ, chúng ta phải làm sao đây?”
Mấy trưởng lão của Quỷ Sát Môn tiến lại gần.
Đôi mắt già nua của Bùi Vân Hải cứng lại: “Chúng ta cũng đi thôi!”
Hắn ta mang người của Quỷ Sát Môn rời đi.
Các thế lực còn lại cũng suy nghĩ một lát.
Họ xoay người muốn rời đi!
Tê Đạo Khung nóng nảy, ngăn bọn họ lại: “Các vị, chẳng lẽ mọi người cứ thế đi sao?”
Lão già áo xanh cười nhạt: “Nếu ông dám coi thường Thánh tộc, ông có thể tự đi diệt tộc Rồng Đen!”
“Nói đúng lắm, Tê Đạo Khung, ông hoàn toàn có thể tự ra tay!”
“Dù thế nào cũng là cảnh giới Vực Chủ, giết một Diệp Bắc Minh không thành vấn đề đúng không?”
Mấy lão già không ngừng cười lạnh.
“Tôi…”
Tê Đạo Khung tức giận trán nổi gân xanh, á khấu không trả lời được.
Õng ta trơ mắt nhìn mọi người lần lượt rời đi!
Cuối cùng.
Tê Đạo Khung oán độc liếc qua Long đảo, chỉ có thể khẽ quát một tiếng: “Chúng ta đi thôi!”
“Đi hết sao?”
Vương Chỉ Dao và Đạm Đài u Nguyệt ngấn ra!
“Sư phụ, rốt cuộc lai lịch của Thánh tộc là gì?”
Vương Chỉ Dao nhìn Vương Bình An: “Thế lực đứng đầu lớn như thế lại bị một thanh niên làm sợ hãi”.
“Minh Nhi…”
Hắc Long Vương yếu ớt gọi một tiếng.
Diệp Bắc Minh bước tới bên cạnh Hắc Long Vương: “Sư phụ, người sao vậy?”
Đòi mắt Hắc Long Vương đầy tơ máu: “Thầy còn chưa chết, nhưng tộc Rồng Đen…”
“Sư phụ, đều do con!”
Diệp Bắc Minh rất tự trách: “Nếu không vì con, tộc Rồng Đen sẽ không phải hi sinh thảm như thế”.
Vẻ mặt Hắc Long Vương rất nghiêm túc: “Nhóc con, nói ngu gì thế!”
“Ông đây là thầy của con, chẳng lẽ thấy con bị ức hiếp lại ngồi yên mà nhìn sao?”
“Đây là kiếp nạn nên có của tộc Rồng Đen, dù không vì con, sớm muộn gì cũng sẽ có kết cục hòm nay thôi!”
Diệp Bắc Minh há miệng.
Hắc Long Vương khẽ quát: “Được rồi, đừng dông dài nữa!”
“Trước nay đệ tử của tôi không phải người như vậy!”
“Nhớ lấy, chuyện đã xảy ra rồi, sau này đừng hối hận!”
Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi: “Sư phụ, con biết rồi”.
Hắc Long Vương tỏ vẻ yên tâm, nhẹ nhàng khoát tay: “Thứ này, cậu cầm lấy đi”.
Một tấm lệnh bài màu đen bay tới.
Diệp Bắc Minh đón lấy rồi nhìn, đồng tử co lại: “Đây là!”
Trên lệnh bài có khắc hoa văn hình rồng và chi chít phù văn.
Trong tay Diệp Bắc Minh đã có một tấm như thế.
Hình dạng gần như giống như đúc.
Nhưng phù văn trên đó hơi khác nhau.
“Sao thế? Cậu biết nó à?”
Hắc Long Vương thấy phản ứng của Diệp Bắc Minh thì hơi nghi ngờ.
Diệp Bắc Minh nghiêm túc gật đầu: “Sư phụ, người nhìn này!”
Bàn tay lật lại, một tấm lệnh bài hình rồng màu đen giống y đúc xuất hiện trên tay anh.
“Hả?”
Đồng tử của Hắc Long Vương co lại, giọng nói lập tức trở nên nghiêm túc: “Nhóc con, cậu lấy được ở đáu vậy?”
Diệp Bắc Minh suy nghĩ rồi nói: “Sư phụ, đây là một người bạn đã đưa cho con”.
“Còn người đó là ai thì con đã hứa là không nói ra thòng tin của người đó rồi”.
“Mong sư phụ không trách tội!”
Thứ này.
Là mẹ của lục sưtỷ Đạm Đài Yêu Yêu đã đưa cho hắn trước khi chết!
Diệp Bắc Minh đã hứa với bà ây, sẽ không nói cho bất kì ai biết sự tồn tại của bà ấy.
Để tránh lục sư tỷ biết được sẽ đau lòng!
Ánh mắt Hắc Long Vương lóe lên: “Đồ nhi, cậu biết đây là thứ gì không?”
“Không biết”.
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Hắc Long Vương nghiêm giọng nói: “Thứ này được gọi là Thăng Long lệnh!”
“Thăng Long lệnh?”
Diệp Bắc Minh sửng sốt, lập tức hỏi: “Sư phụ, thứ này có lợi ích gì?”