Nam Cung Uyển lạnh lùng nhắc nhở: “Đây không phải ma thú, mà là do ma khí trong tháp Phù Đồ ngưng tụ thành!”
Diệp Bắc Minh ngấn người: “Ma khí ngưng tụ thành?”
Nam Cung Uyển tò vẻ mặt ngạo mạn: “Tôi đã nói, anh vốn không hiếu tháp Phù Đồ!”
“Đây là ma thú cấp mười một do ma khí ngưng tụ thành, tên là Hổ Âm Ảnh!”
“Từ trong bóng tối đi ra, vô tăm vô tích!”
“Chỉ cần anh đi sai một bước, thì sẽ có các loại ma thú từ ma khí bỉến ra xuất hiện, anh vẫn nên theo…”
Nam Cung Uyển còn chưa nói hết.
Diệp Bắc Minh khẽ quát một tiếng: “Kiếm Đoạn Long!”
Liền sau đó.
Kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay Diệp Bắc Minh!
Anh bước ra một bước, xuất hiện trước Hổ Âm Ảnh nhanh như điện giật!
Chém xuống một đường kiếm!
Phập!
Hố Âm Ánh bỗng nố tung, hóa thành ma khí tiêu tan!
“Việc này…”
Trên khuôn mặt Nam Cung Uyển lóe lên vẻ kinh ngạc.
Cô ta không chú ý đến, những ma khí đó hóa thành khói xanh, sau đó chui vào trong kiếm Đoạn Long!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cất giọng kích động: “Cậu nhóc, cậu sắp phát tài rồi!”
Diệp Bằc Minh nghi hoặc: “Sao thế?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kích động giải thích: “Đây là ma khí tinh túy nhất dưới gầm trời!”
“Loại ma khí này so với ma khí bình thường, nó không có chút tạp chất nào!”
“Cho nên mới có thể được kiếm Đoạn Long hấp thụ!”
Diệp Bắc Minh nắm bắt được một thông tin: “Kiếm Đoạn Long có thế hấp thụ ma khí ư?”
Tháp Càn Khõn Trấn Ngục cười: “Thông minh, thông tin này bị cậu phát hiện ra rồi!”
“Nói vậy là sao?”
Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười giái thích: “Thanh kiếm này rất đặc biệt, hấp thụ đủ nhiều ma khí thuần khiết, có thế sinh ra khí linh!”
Diệp Bắc Minh vui mừng: “Thật không?”
“Thật!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẳng định trả lời: “Chỉ là không biết trong tháp Phù Đồ có đủ ma khí hay không thôi!”
Lúc này, giọng của Nam Cung Uyển vang lên phía sau: “Muốn sống sót trong tháp Phù Đồ, không phải có thực lực là được!
Anh có thế giết một con Hổ Âm Ảnh, nhưng sau đó còn có hai con, ba con…”
“Thậm chí là mười con đấy?”
“Anh cũng muốn lãng phí chân nguyên đế giết hả?”
Cô ta chậm rãi tiến lên, đứng sánh vai cùng Diệp Bắc Minh.
Diệp Bẳc Minh không nhìn đến Nam Cung Uyển, cũng không quay đầu tiến vào sâu trong tháp Phù Đồ!
“Anh!”
Nam Cung Uyển nhìn bóng lưng của Diệp Bắc Minh rời đi, cắn chặt răng.
‘Đáng ghét, Nam Cung Uyến mình có lúc nào bị người ta phớt lờ như vậy chứ?’
Thôi bỏ đi, mình nhịn! Đợi anh ta chịu đủ khố, bản cung phải bắt anh ta cầu xin mình ra tay!’
Suy nghĩ một lát, sau đó đi theo phía
sau.
Vừa đi được mấy chục mét, Nam Cung Uyến kinh ngạc phát hiện.
Diệp Bắc Minh lại đi theo hình con rắn!
Anh không ngừng đi đi lại lại như vậy trong tháp Phù Đồ.
Gru!
Một con Hổ Âm Ánh đột ngột xuất hiện không hề có dấu hiệu, lao về phía Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh nheo mắt lại, chém kiếm Đoạn Long trong tay xuống.
Hổ Âm Ảnh lập tức tiêu tan, một luồng ma khí giống như khói xanh bị kiếm Đoạn Long hấp thụ không đế lại vết tích!
Diệp Bẳc Minh không dừng lại, tiếp tục đi theo hình con rắn!
“Anh muốn làm gì?”
Nam Cung Uyển ngấn người, vẻ mặt không thể tường tường nổi.
Gru!
Lại một con Hổ Âm Ảnh xuất hiện!
Tấn công một đường kiếm!
Mười mấy giây sau, Hổ Âm Ảnh thứ tư xuất hiện!
Tiếp đó, con thứ năm, con thứ sáu…
Nam Cung Uyển đi theo phía sau Diệp Bắc Minh nửa tiếng, Diệp Bắc Minh giết hết ba mươi con Hổ Âm Ảnh trong một lúc!
Cơ thế Nam Cung Uyến run lẽn: “Tôi biết rồi, anh… anh cố ý!”
“Anh muốn làm gì? Điên rồi hả?”
“Chẳng lẽ… là để thu hút sự chú ý của tôi?”
Nam Cung Uyển cau mày.
ở Đại Lục Thượng Cố đúng là có rất nhiều đàn ông, vì đế thu hút sự chú ý của cô ta mà cố ý thể hiện thực lực của mình!
Hành vi này quá ngốc!
“Không được, cứ tiếp tục giết như vậy, còn chưa tiến vào tầng thứ hai thì chân nguyên đã tiêu hao sạch rồi!”
Nghĩ đến đây, Nam Cung Uyến mau chóng đi theo.
“Đợi một chút!”
Nam Cung Uyến cất giọng băng lạnh.
Diệp Bắc Minh quay đầu nhìn cô ta một cái: “Cô có chuyện gì?”
Thái độ như không sao này khiến trong lòng Nam Cung Uyển bốc lẽn lửa giận: “Tôi có lòng tốt nhắc nhở anh một cảu, anh liên tiếp giết ba mươi mấy con HỔ Âm Ảnh, chắc chẳn sẽ tiêu hao chân nguyên nghiêm trọng!”
“Nơi này chỉ là tầng thứ nhất của tháp Phù Đồ, anh tuyệt đối không được cho rằng tháp Phù Đồ rất an toàn!”
“Nếu anh vì thế hiện thực lực của mình trước mặt tôi, từ đó thu hút sự chú ý của tôi!”
“Tôi có thể nói với anh một câu, không cần đâu!”
Diệp Bẳc Minh không khách sáo trả lời: “Chắc không phải đầu óc cô có vấn đề chứ?”