Bất luận là ai.
Thứ nhất, chỉ cần là huyết mạch chi chính của nhà họ Diệp!
Thứ hai, trong thế hệ thanh niên nhà họ Diệp người có thiên phú tu võ mạnh nhất thì có thế lấy được Mộ Thiên Thiên!
Mộ Thiên Thiên chưa từng gặp người này.
Không biết người này có tính cách thế nào!
Không biết người này trông như thế
nào!
Càng không biết người này còn có người phụ nữ khác hay không!
Chỉ cần phù hợp hai điều kiện này, cô ta phải gả cho đối phương!
Cho dù đối phương là một con heo!
Một con chó!
Cô ta cũng phải gả!
Mộ Thiên Thiên không cam tảm, cho nên đích thân đến Côn Luân Hư một chuyến.
Dương Tiêu cười: “Quận chúa Thiên Thiên, tôi biết với tính cao ngạo của cô, không thế nào gả cho phế vật nhà họ Diệp!”
“Cho nẻn, sau đảy xem tôi biểu diền đi”.
“Tôi có thế khiến tên phế vật nhà họ Diệp đó bỏ cuộc!”
Mộ Thiên Thiên cau mày: “Dương Tiêu, anh có ý gì?”
Dương Tiêu cười đầy ý sâu xa: “Với thân phận địa vị hiện tại của nhà họ Diệp, chúng ta làm khó bọn họ, chẳng phải chỉ lè chuyện động một ngón tay thôi sao?”
Mộ Thiên Thiên lẳc đầu: “Tôi thà gả vào nhà họ Diệp, cũng không dùng thủ đoạn bẩn thỉu!”
Dương Tiêu nhếch miệng cười: “Sao tôi lại dùng thủ đoạn bấn thiu chứ?”
“Tôi sẽ cho nhà họ Diệp một món lợi ích khó mà tưởng tượng được, khiến bản thân họ từ bỏ việc trở về hoàng triều Đại Chu!”
“Đến lúc đó lại bảo tên nhóc nhà họ Diệp đó đích thân viết một bức thư, gửi cho bệ hạ hoàng đế!”
“Bệ hạ sẽ không trách cô, cũng không phải quận chúa Thiên Thiên cô không chịu gả, mà là nhà họ Diệp biết không trèo cao đến quận chúa được!”
Ánh mắt Mộ Thiên Thiên sáng lên!
Đúng thế!
Nếu nhà họ Diệp tự từ chối, thì dề rồi.
Dương Tiêu ngạo mạn nói: “Quận chúa Thiên Thiên, nếu cõ gả chồng, thì chỉ có thể gả cho anh trai của tôi!”
“Nếu không phải vì cô là chị dâu tương lai của tỏi, cỏ cho rằng tỏi sẽ đến nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này chằc?
Anh trai của Dương Tiêu!
Một thiên tài hàng đầu của hoàng triều Đại Chu!
Chưa đến một trăm tuối đã là chiến thần của hoàng triều Đại Chu!
Thống lĩnh đại quân hàng trăm hàng ngàn binh sĩ, trấn thủ biên cương.
Tuy Mộ Thiên Thiên không có hứng với Dương Thiên.
Nhưng so với tẻn phế vật nhà họ Diệp, rõ ràng Dương Thiên tốt hơn!
Dương Tiêu đi về phía cổng lớn nhà họ Diệp.
Đột nhiên.
Một ông lão xuất hiện, khuôn mặt già hơi sầm xuống: “Hai người là ai?”
“Nếu không phải là người của nhà họ Diệp, mời hai người lập tức rời khỏi đây!”
Chính là Hàn Bát Chỉ!
Ông ta làm theo lệnh của Diệp Bắc Minh, canh giữ nhà họ Diệp!
Dương Tiêu hơi bất ngờ: “ôi trời?”
Giọng điệu vỏ cùng coi thường: “Là võ thần sơ kỳ?”
“Xem ra nhà họ Diệp cũng không quá tệ mà!”
Đột nhiên.
Hắn ta quát một tiếng: “Gia chủ nhà họ Diệp ra đây gặp tôi!”
Ầm!
Khí tức cường mạnh ập đến!
Giống như một con mãnh hổ xông
đến!
Khuôn mặt già của Hàn Bát Chỉ tái nhợt, giống như một dãy nùi đè lẻn người!
Thụp!
Trực tiếp quỳ xuống đất, miệng phun ra máu tươi!
Ông ta không dám tin ngấng đầu: “Trên tiên thiên? Sao cậu có thể trẻ như vậy!”
ông ngoại Diệp Nam Thiên dẫn theo đám người nhà họ Diệp chạy ra, thấy Hàn Bát Chỉ quỳ dưới đất.
Lập tức cảm thấy khồng ổn!
Dương Tiểu lướt nhìn mọi người một cái, rồi nhìn Diệp Nam Thiên: “ông chính là gia chủ của nhà họ Diệp phải không?”
“Xin tự giới thiệu, tôi là Dương Tiêu, đến từ hoàng triều Đại Chu!”
Đồng tử của đám người nhà họ Diệp co lại: “Hoàng triều Đại Chu?”
“Tam Thiên Lỏi Minh!”
Không biết qua bao lâu, Diệp Bắc Minh cảm thấy thỏa chí sảng khoái.
Từ trong thiên trì mở mẳt: “Võ thánh sơ kỳ; tu luyện Tam Thiên Lôi Minh cũng khồng tệ!”
“Chỉ trong nửa ngày, đã có thể phát ra ba mươi đường sấm sét!”
“Nếu kết hợp với Long Đế Quyết, thì sẽ càng mạnh hơn”.
Bỗng nhiên.
‘Rắc rắc!” hai tiếng giòn tan vang lên.
Diệp Bắc Minh giơ tay, lòng bàn tay có thêm hai miệng ngọc bội vỡ nứt!
Vẻ mặt anh bỗng biến sắc: “Khỏng Ổn, Nhược Giai và Nhược Tuyết xảy ra chuyên rồi!”
Soạt!
Liền sau đó.
Diệp Bâc Minh từ trong thiên trì xỏng ra.
“A!
II
Lúc này, bên tai vang lên một tiếng hô kinh hãi.
Đạm Đài Yêu Yẽu từ một bẽn xông ra, khuôn mặt ửng đỏ: “Tiểu sư đệ, đệ… đệ sao thế?”
Diệp Bắc Minh vội mặc áo: “Tiếu Yêu tỷ tỷ, hình như Nhược Giai và Nhược Tuyết xảy ra chuyện rồi”.
“Trên hai miếng ngọc này có tinh huyết của Nhược Giai và Nhược Tuyết!”
“Đệ đặc biệt dùng Huyết hồn chú tiến vào trong ngọc bội, để quan sát tình hình của bọn họ!”
“Bảy giờ ngọc bội vỡ nứt, chắc chắn xảy ra chuyện lớn rồi!”
Sằc mặt vô cùng nghiêm trọng!
Liền sau đó.
Khương Tử Cơ xuất hiện trước mặt: “Bọn họ ở đâu?”
“Long Quốc!”
Diệp Bắc Minh cau mày, vô cùng lo lắng: “Bọn họ ở Long Quốc thì chắc không có nguy hiểm mới đúng, không ngờ tỷ sơ suất rồi!”
“Hai vị sư tỷ, đệ về Long Quốc trước một chuyến, hai tỷ có đi cùng đệ không?”
Khương Tử Cơ và Đạm Đài Yẽu Yẽu quay sang nhìn nhau.
Khẽ lắc đầu: “ớ đây hai tỷ còn có vài chuyện cần xử lý cho xong, đợi hai tỷ xử lý xong rồi tính”.
“Được!”
Diệp Bẳc Minh cũng không có tâm trạng hỏi thêm.
Đang định rời đi!
Khương Tử Cơ dẫn Diệp Bắc Minh đến trước con đường nhỏ xuống núi: “Đi từ đường này!”
Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Đây chẳng phải là con đường khi đệ xuống núi sao?”
Khương Tử Cơ gật đầu: “Nơi này có một kết giới, thông đến núi Côn Luân”.
“Đệ rời đi từ chỗ này, không cần đi qua Côn Luân Hư, sau khi xuống núi chính là Long Quốc!”
Diệp Bắc Minh liền hiếu ra.
Chắng trách lúc trước mình từ đây xuống núi.
Trực tiếp xuất hiện trong núi Côn Luân!
Khiến anh còn tưởng mình học nghệ ở trong núi Côn Luân!
Không nói nhiều nữa.
Anh men theo đường núi nhanh chóng rời đi.
Một tiếng sau.
Diệp Bắc Minh xuyên qua kết giới Tuyết Sơn, cảnh sắc trước mặt bổng thay đối, xuất hiện gần một quân doanh của núi Côn Luân!
“Ai đấy?“
“To gan, dám xông vào khu cấm quẳn sự”
“Giơ tay lên!”
Xung quanh vang lên tiếng bước chân gấp gáp!
Sau đó, tiếng còi cảnh báo vang lẻn!
Liền sau đó.
Mấy chục tướng sĩ xuất hiện, tất cả bọn họ đều mặc trang phục tác chiến của Long Hồn, chĩa súng trong tay với Diệp Bắc Minh!
Diệp Bẳc Minh nhả ra hai chữ: “Là
tôi!”