“Tổng viện Giám sát?”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh hơi trầm xuống, một cỗ sát ý chợt lóe qua.
“Ai?”
Anh quát lớn: “Cút ra đây cho tòi!”
Chỗ tối.
Đế Khởi La hơi kinh ngạc: “Chúng ta bị phát hiện?”
Đế Giang và Đế Khuyết nhìn về phía lão tổ Đế tộc.
Con ngươi lão tổ Đế tộc lập lòe: “Ra ngoài đi!”
Lão ta dẫn theo người Đế tộc trực tiếp hiện thân, nói với Diệp Bắc Minh: “Cậu Diệp, Đế tộc chúng tôi không có ác ý với cậu!”
“Hơn nữa, chuyện long mạch năm đó có ẩn tình khác!”
“Hy vọng cậu Diệp cho Đế tộc một cơ hội, lão phu sẽ từ từ giải thích!”
Diệp Bắc Minh như thể không hề nghe thấy, phẫn nộ quát: “Tao bảo mày cút ra đây, không nghe thấy hả?”
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém về chỗ nào đó trong hư không!
Không khí nổ đùng một tiếng!
Một đám sương máu ầm ‘âm nổ!
Một người khác mặc đồ đen trốn về phương xa!
Diệp Bắc Minh hơi kinh ngạc: “Thế thân?”
Chợt, đôi mắt anh trầm xuống, nhìn về phía nào đó: “Muốn chạy, có thể sao?”
Chém một đạo kiếm khí xuống!
Ầm!
Một người mặc áo bào đen bị đánh bay, kêu lên thảm thiết giữa không trung.
Hóa thành một đám sương máu!
Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Tháp nhỏ, người kia chết chưa? Tại sao tôi cứ cảm thấy hơi kỳ quặc!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: “Anh ta không chết, chạy!”
“Chạy?”
“Vừa rồi cậu đã giết hai thê’ thân, chân thân của anh ta sớm đã chạy xa trám dặm!”
Thế thân?”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lập lòe: “Đuổi theo!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại lên tiếng: “Không cần đuổi!”
“Hai thế thân này luyện chế thành từ tinh huyết của người nọ, bản tháp đã nhớ kỹ hơi thở của bọn họ rồi”.
“Hơn nữa, cậu biết người này!”
Trong mắt Diệp Bắc Minh lóe lên vẻ lạnh lẽo: “Tôi biết?”
Tổng viện Giám sát, bên trong một tòa cung điện bằng đá cổ xưa.
Một người áo đen chật vật xông tới, quỳ một chân xuống: “Đại nhân, thất bại!”
“Một mình Diệp Bắc Minh giết mấy trăm ngàn người tu võ, Vân Tiêu Tông hủy diệt!”
Ghế đá trong cung điện, một lão già tròng y như thi thế mở choàng mắt: “Cậu nói gì cơ? Cậu có biết kết cục lừa gạt tôi là gì không?”
“Khụ khụ…”
Người áo đen ho ra một ngụm máu tươi: “Đại nhân, tôi sao dám lừa gạt ngài!”
“Nếu không phải tòi chạy nhanh thì sớm đã trở thành vong hồn dưới kiếm người này rồi!”
Người kia nhanh chóng cẩn thận giải thích chuyện xảy ra tại Vân Tiêu Tông.
Đôi mắt người áo đen hiện lên vẻ kinh sợ: “Đại nhân, có phải chúng ta tính toán sai rồi không?”
“Tốc độ trưởng thành của người này thật sự quá kinh khủng!”
“Mới có mấy tháng ngắn ngủi mà thôi, đã sắp không thế khống chế được rồi!”
“Nếu để anh ta tiếp tục trưởng thành, chúng ta…”
Người áo đen không nói hết lời.
Cung điện đá lâm vào sự yên tĩnh như chết!
Không biết qua bao lâu.
Cuối cùng lão già như thi thể kia mới mở miệng: “Nếu không thể khống chế được, vậy thì giết đi!”
Ánh mắt người áo đen ngưng trọng: “Đại nhân, kẻ này bước đầu có thành tựu!”
“Cộng thêm thanh kiếm trong tay anh ta nữa, muốn giết anh ta rất khó!”
Lão già như thi thể cười vô cùng ám trầm: “Chẳng phải cậu sớm đã biết được nhược điểm của người này sao?”
“Trong tay cậu có nhiều lợi thế như vậy, còn sợ không bắt được anh ta?”
Đòi mắt người áo đen dần trở nên lạnh lẽo, ngưng tụ thành sát ý!
“Đi làm đi”.
Lão già như thi thể phất phất tay.
“Rõ!”
Người áo đen xoay người rời đi.
Đột nhiên.
Giọng nói già nua truyền đến từ phía sau lưng: “Lần sau tới nơi này không cần che che lấp lấp nữa!”
Người áo đen sững sờ, chợt gật đầu: “Váng, đại nhân!”
ông ta quyết đoán cởi áo bào đen, lộ ra gương mặt mà Diệp Bắc Minh vò cùng quen thuộc!
Viện trưởng Tổng viện Giám sát, Vương Bình An!
“Tháp nhỏ, ông nói người áo đen kia là Vương Bình An?”
Diệp Bắc Minh vỏ cùng khiếp sợ.
Lông mày của anh gắt gao nhíu lại: “Tại sao lại là ông ta?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Nhóc, cậu vẫn còn quá non nớt!”
“Cẩn thận suy nghĩ lại xem, lúc cậu ở Kiếm Tòng, Long Đảo!”
“Có phải người của Tống viện Giám sát đều ở bên cạnh không?”
Diệp Bắc Minh nhớ lại, gật đầu: “Đều ở bên cạnh! Vương Bình An cũng ở đó!”
“Nhưng… ông ta dường như không hề có cảm giác tồn tại!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Chẳng lẽ cậu không cảm thấy kỳ quái sao?”
“Viện trưởng Tổng viện Giám sát mà lại không có cảm giác tồn tại như vậy?”
“Ông ta vô điều kiện trợ giúp cậu, đến tột cùng là vì cái gì?”
Giọng nói lạnh lùng tiếp tục: “Ngoài bố mẹ cậu ra, trên đời này còn có ai sẽ đối xử tốt với cậu vô điều kiện?”
“Cho dù là bản tháp, nếu không phải cậu có thiên phú nghịch thiên, bản tháp cũng chẳng thèm nhìn cậu một lần!”
“Sư phụ cậu đối xử tốt với cậu, là bởi đặt kỳ vọng cao vô hạn trên người cậu!”
“Sư tỷ đối với tốt với cậu, là bởi vì các cô ấy có sứ mệnh của mình!”
Diệp Bắc Minh nhăn mày lại!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói rất chói tai.
Nhưng cũng rất đúng!
Xin chào độc giả thân yêu của tamlinh247.com.vn. Truyện đang chờ được cập nhật.
Hiện tại có rất nhiều website lấy cắp truyện của tamlinh247.com.vn khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !