Chương 1587: Quỳ xuống đi vào
“Các người vào đi!”
Giọng nói tiếp tục vang lên.
Vương Thân Cương vội đứng lên, kéo Diệp Bầc Minh vào trong đại điện!
Một ỏng lão mặc áo choàng xám có đôi mát băng lạnh, đưa tay chặn hai người: “Quỳ xuống đi vào điện! Không được ngấng đầu nhìn thẳng điện chú!”
“Quỳ?”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh sầm xuống: “Khẩu khí cúa điện chủ nhà ông cũng lớn quá rồi đấy, còn chưa nhìn thấy người đã băt chúng tòi quỳ?”
“ừm? Cậu không quỳ?”
Ông lão mặc áo choàng xám nheo mắt, một luồng uy áp ngút trời ập đến!
Trong tích tâc, Diệp Bác Minh cảm thấy như có một dãy núi đè xuống!
Tiếng ‘rác râc’ trong cơ thế vang lên giòn tan, dường như xương sắp nố tung!
“Chân Thân! Đây là cảnh giới Chân Thần!”, giọng của tháp Càn Khôn Trán Ngục vang lên.
“Cậu nhóc Diệp, cấn thận!”
Vương Thần Cương phàn ứng lại, bước một bước chặn trước người Diệp Bầc Minh: ”Tiền bối, xin nương tay!”
“Hừ, ông là cái thá gì? ông bào tôi nương tay thì tỏi nương tay hả?”
Ông lão áo choàng xám cười lạnh lùng một tiếng, không khách sáo đánh ra một quyền!
Phập!
Vương Thần Cương bay ra xa, phun ra một ngụm máu tươi!
Xương ngực gãy nứt!
“Viện trưởng!”
Diệp Bác Minh kinh hãi kêu lên một tiếng, nổi giận bừng bừng: “Vãi!”
“Một con chó canh cứa thòi, cũng dám ra tay với viện trướng Vương?”
Gru!
Tiếng rồng gầm vang lên, chém kiếm Càn Khôn Trân Ngục ra!
Một con huyết long lao ra, đập lẻn người ông lâo ái choàng xám như sao băng!
Trong lúc giơ tay chống lại, ông ta lại bị đánh bay!
Cúi đầu nhìn, trẽn cánh tay lại xuất hiện một vết thương dữ tợn, máu tươi không ngừng chảy ra!
“Làm sao có thể!”
Đồng tử cúa ông lão áo choàng xám co lại, vô cùng kinh sợ nhìn Diệp Băc Minh!
Với thực lực cảnh giới Chân Thần của ông
ta, lại bị người trước mặt đánh bị thương!
Đúng là khiến người ta không dám tin!
Liền sau đó, không dám tín hóa thành tức giận, sát ý ngút trời nổi lẽn: “Cậu nhóc, hành động của cậu đã quyết định kết cục của cậu!”
“Chết!”
Đang định ra tay.
Bổng nhiên, một giọng nói như thiên nhiên vang lên trong đại điện: “Lão Thấm, dừng tay!”
Lão Thấm mặc áo choàng xám nghe thấy tiếng nói, lập tức đứng sang một bên.
Khỏe măt bất giác lướt sang Diệp Băc Minh, bắn ra ý lạnh kinh thiên!
Diệp Bắc Minh nhanh chóng đến trước người Vương Thần Cương, cãm châm bạc trong tay xuống.
Rồi lấy ra mấy viên đan dược cho ông ta uống!
ốn định thương tích!
“Ấy? Châm pháp không tệ!”
Giọng nói như thiên nhiên vang lên.
Diệp Bắc Minh mới quay đầu, một thiếu nữ đẹp như ngọc điêu khác đứng ở tận cuối đại điện!
Mái tóc thá xuống như thác nước, xỉnh đẹp động lòng người.
Cõ gái bước từng bước đi đến, đôi màt
uiiuuny I Auv iy UI vav
long lanh khiến người ta phái khò môi rát lưỡi!
Với sức kiềm chế cúa Diệp Bắc Minh, huyết dịch lại cũng xao động: “Cô là ai?”
Cô gái cười: “Anh vào đây cầu xin tôi, lại còn hỏi tôi là ai?”
Diệp Bầc Minh trầm giọng: “Nói như vậy, cô là chủ nhân cúa nơi này?”
Cô gái cong lên nụ cười: “Anh cầu xin người khác như thế há? Chẳng lẽ anh không muốn cứu sư tỷ của anh?”
“Cô có cách?”
Diệp Bác Minh kích động: “Thần hồn cúa sư tý tôi thực sự chưa tiêu tan?”
Cô gái cười thân nhiên: “Nói cho anh biết, tôi có lợi gì?”
Diệp Bác Minh không hề do dự lẻn tiếng: “Cỏ muốn gì cũng được?”
“Vậy sao?”
Đồng tứ cúa cò gái lóe lẽn, có chút vui tươi nói: “Vừa nãy khi anh vào điện, hình như không muốn quỳ!”
“Chi bằng, anh quỳ xuống cầu xin tôi, tôi sẽ nói với anh cách cứu sư tý cúa anh!”
“Được!”
Diệp Bắc Minh không hề do dự, định gập gối quỳ xuống.
“ừm?”
Hiến nhiên cô gái ngấn người, đưa tay lôi trước khi Diệp Bâc Minh quỳ xuống!
Một luồng sức mạnh cường mạnh ập đến!
Bất luận thế nào Diệp Bấc Minh cũng không quỳ xuống được: “Cò có ý gì?”
Cô gái lướt nhìn Diệp Bắc Minh với ánh mát quái dị: “Con người anh thật kỳ lạ, vừa nãy bảo anh quỳ, có chết anh cũng không quỳ!”
“Bây giờ tôi bảo anh quỳ, anh lại không hề cau mày?”
Diệp Bảc Minh kiên định lãc đầu: “Nếu cô thực sự có thế cứu sư tỷ tôi, tôi có thế quỳ ở đây đến chết!”
“Nếu cô dám lừa tôi, tôi bảo đảm cỏ sẽ hoi hận!”
Cò gái ngấn người, phì cười một tiếng: “Ha ha, thú vị!”
“Tòi còn không biết hai chữ hối hận viết như thế nào đấy?”
“Vương Thần Cương đoán không sai, thằn hồn của sư tý anh ở trong đài đoạn hồn!”
“Làm thế nào mới mớ được đài đoạn hồn?”
Diệp Bâc Minh thở gấp gáp.
Cô gái lâc đầu: “Không thế mở đài đoạn hồn, chỉ có anh tự đi vào đưa thân hồn của cô ta ra!”
“Vừa hay, tòi có cách có thế vào đài đoạn
hồn!”
“Cho tôi vào!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK