Diệp Bắc Minh như một người sắt, lẳng lặng đứng đó.
Anh mỉm cười nói: “Gặp nguy không sợ, gặp chuyện không loạn”.
“Cái gì?”
Tiêu Long Cơ sửng sốt.
Một khung cảnh quỷ quái xuất hiện.
Khi ấy.
Diệp Bắc Minh thuận tay vứt kiếm Đoạn Long sang một bên.
Anh vươn bàn tay lẻn tóm lấy cổ tay Tiêu Long Cơ, rồi sau đó mạnh tay bẻ gãy.
Cổ tay Tiêu Long Cơ truyền tới tiếng xương gãy.
Thân thể của Võ Thánh có thể chống chọi lại mưa bom lửa đạn.
Vậy mà cố tay ông ta lại bị Diệp Bắc Minh “nhẹ nhàng” bẻ gãy ư?”
Đảy là lực lượng khủng khiếp gì thế?
Thật kinh khủng mà!
“Mạc trưởng lão, ông ta là Võ Thánh đính phong thật ư? Nhìn giống giả quá!”
Văn Nhân Mộc Nguyệt biến sắc.
Mạc Thương Khung cũng cảm thấy có gì đó không đúng, ông ta sững sờ nói: “Sao lại thế? Tên nhóc này…”
Chỉ một cánh tay bị bẻ gãy mà thôi, nó chẳng ảnh hưởng gì nhiều tới sức chiến đấu của Tiêu Long Cơ, ông ta nhịn cơn đau, quát to: “Thằng ranh con kia, thật to gan!”
Ông ta tung nắm đấm thẳng tới trái tim của Diệp Bắc Minh.
Đùng!
Cả không gian chấn động kịch liệt.
Một luồng khí ngang tàn lan ra xung quanh dần tới một vụ tuyết lở.
Chỉ có mỏi mình…
Diệp Bắc Minh vẳn đứng đó, không hề động đậy.
Dường như nắm đấm ấy vốn không hề đánh vào trái tim anh mà đánh vào một đống sắt thép.
“Cậu…! Sao lại như thế được…”
Giọng Tỉẻu Long Cơ run run, nắm đấm ông ta nện thẳng vào trái tim của Diệp Bẳc Minh rồi, cho dù là Võ Thánh thì cũng phải ôm hận ra đi đấy!
Sao Diệp Bắc Minh có thể chặn được đòn đánh ấy?
“Sợ!”
Cả Mạc Thương Khung và Văn Nhân Mộc Nguyệt đều khiếp sợ.
Diệp Bắc Minh không nói không rằng, tóm lấy một cánh tay khác của Tiêu Long Cơ.
Răng rắc!
Anh xé hai cánh tay của Tiêu long Cơ như xé một con châu chấu vậy.
Cơ thể ông ta rách ra# tiếng máu thịt bị xé rách và tiếng xương cốt gãy vụn truyền tới.
Những âm thanh ấy khiến da đầu người ta không khỏi run lẻn.
Cơn đau khủng khiếp ấy khiến Tiêu Long Cơ hận không thế đập đầu chết ngay.
“Á…”
Tiêu Long Cơ không nhịn được nữa, tiếng kẽu thảm thương vọng tới, ông ta đau đớn lăn lôn trên măt đất.
Diệp Bắc Minh vần không buông tha, anh bước lên, tóm lấy một cái đùi của Tiêu Long Cơ.
Anh lại xé nó khỏi người ông ta.
Xoẹt!
Một cái đùi của Tiêu Long Cơ bị xé toạc khỏi cơ thể ông ta.
Nổi đau đơn do cơ thế đứt lìa khiến cả người Tiêu Long Cơ co quắp, trong đôi mắt ông ta chỉ còn nổi sợ dâng trào: “Cậu… đồ điên! Cậu là đồ điên!”
Ông ta đường đường là Võ Thánh đỉnh phong mà lại bị người ta xé xác!
Giờ mà nói ra ngoài thì ai mà tin chứ?
Diệp Bắc Minh bình tĩnh đến đáng sợ: “Yên tâm đi, trên đường đến suối vàng ông không cô đơn đâu, tôi sẽ tiễn cả nhà họ Tiêu đồng hành với ông”.
Ngay khoảnh khắc ấy.
Tiêu Long Cơ sợ run người, một cảm giác ớn lạnh ập tới: “Cậu nói cái gì? Tất cả thành viên nhà họ Tiêu, cậu muốn giết cả nhà họ Tiêu của tôi sao?”
Rầm!
Diệp Bắc Minh không trả lời, anh giẫm chân xuống, giẫm thủng ngực của Tiêu Long Cơ.
Tiêu Long Cơ trừng mẳt.
Ông ta là Võ Thánh, cho dù ngực bị lủng một lố.
Thì cũng không chết ngay được.
Ông ta co rúm người, kinh hoảng nhìn Diệp Bắc Minh, hét lên: “Đồ ác quỷ…”
Sự sống của ông ta lụi tàn!
Ngay khỉ Tiêu Long Cơ chết, khí thế hung tàn trên người Diệp Bắc Minh dần tan biến.
Tật Phong Cốc chìm trong sự tĩnh lặng.
Gương mặt xinh đẹp của Văn Nhân Mộc Nguyện nóng lên, máu cả người như đang sôi trào.
Cô ta muốn hét lẻn nhưng khi mở miệng lại không nói được chữ nào.
Mạc Thương Khung đứng đó, cả người run rẩy, đố đầy mồ hôi lạnh.
Nếu ông ta thế vào chỗ của Tiêu Long Cơ thì liệu mình có sống sót dưới tay Diệp Bắc Minh trong trạng thái khi nãy không?
Đáp án là không!
“Diệp Bắc Minh thật đáng sợ”.
Mạc Thương Khung quá sốc, gương mặt già nua thay đổi liên hồi, thế nên không đế ý sau lưng mình không biết từ khi nào đã có một còn Tật Phong Lang cao khoảng năm mét.
Nó mở cái mồm đỏ lòm như một chậu máu ra.
Rồi ngoạm xuống.
ii
Hả?
II
Mạc Thương Khung cảm thấy sau lưng mình có gì đó lành lạnh, thế là quay đầu ra sau nhìn theo bản năng.
Đúng lúc thấy con Tật Phong Lang đang há cái mồm to tướng ra.
“Toang rồi…”
Đồng tử Mạch Thương Khung co rút lại.
“Răng rắc”.
Một nửa cơ thế của Mạc Thương khung bị Tật Phong Lang cắn ngang.
Chỉ còn một nửa người dưới của ỏng ta còn đứng đó.
“Mạc trưởng lão!
Văn Nhân Mộc Nguyệt hét lên đau đến thấu tận tỉm gan.
Diệp Bâc Minh cũng kinh ngạc nhìn qua, từ khi nào mà con Tật Phong Lang này xuất hiện thế?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Nhóc con, cẩn thận đấy, đây là một con Tật Phong Lang trưởng thành đã biến dị!”
“Thực lực của nó khoảng ma thú cẩp ba, còn đáng sợ hơn Võ Thánh đỉnh phong nhiều!”
Diệp Bẳc Minh quát lên: “Thừa thãi, tôi thấy rồi”.
Chỉ số thông minh của con Tật Phong Lang này rất cao, nó luôn nấp trong góc tối để mai phục.
Vừa thấy Diệp Bắc Minh giết Tiêu Long Cơ, Mạch Thương Khung đang mất tập trung thì nó nhảy ra đánh lén.
Diệp Bắc Minh không hề do dự chạy về phía lối vào Tật Phong Cốc, tóm lấy Hầu Tử.
Khi anh vừa định bỏ chạy.
Con Tật Phong Lang kia ăn sạch cơ thể của Mạch Thương khung chỉ qua vài ba miếng, đôi mắt đằm máu chăm chú nhìn vào Diệp Bắc Minh.
Vút!
Ma thú cấp ba dỉ chuyển nhanh như điện, nó lao thẳng tới chổ Diệp Bắc Minh, ngăn không cho anh tháo chạy.
Diệp Bắc Minh bèn nhanh chóng lùi ra sau, định dùng thuật Đằng Không đế bay lên.
Nhưng tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Nhóc con, đừng dùng thuật Đằng Không”.
“Bây giờ cậu chỉ còn lại một phần nội lực, giờ mà dùng thuật Đằng Không thì cũng không thể thoát khỏi núi tuyết được”.
“Vậy thì vào trong!”
Diệp Bắc Minh quay đầu lại.
Anh vác theo Hầu Tử nhảy vọt vào Tật Phong Cốc.
“Diệp Bắc Minh, cứu tôi…”, Văn Nhân Mộc Nguyệt thấy Diệp Bắc Minh rời đi, trong đôi mắt long lanh ấy chỉ còn lại sự tuyệt vọng vỏ bờ.