Người nọ quỳ rạp xuống, dập đầu tới tấp cầu xin tha tội.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thu áp lực của mình lại: “Nhóc à, có vẻ tên kia không biết gì thật!”
“Nếu muốn biết về lai lịch của bổn tháp thì chỉ còn cách đến chiến trường Thái Cổ một chuyến mới được!”
Diệp Bắc Minh bèn hỏi: “Tháp nhỏ, ông không có chút tò mò nào ư?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suy tư một hồi rồi bảo: “Ngoài một vài tin tức từ nhiều đời ký chủ thì còn có trí nhớ mơ hồ của chủ nhân đời thứ nhất nữa”.
“Còn lại tôi đều không nhớ rõ, người phụ nữ đưa tòi đến chiến trường Thái Cổ kia là ai chứ?”
“Tôi đến từ Thánh Vực ư?”
“Cớ sao bọn cường giả kia lại muốn cướp đoạt tôi?”
“Tôi có trực giác rằng liệu người sáng tạo nên tòi đã ch*ế*t rồi chăng?”
“Còn nữa, tại sao ký ức của tôi lại biến mất?”
“Vì sao tòi lại khác với những khí hồn bình thường mà có suy nghĩ riêng của chính mình?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục càng nói càng kích động.
Sóng giỏ nổi lên cuồn cuộn như động đất sắp tới.
Diệp Bắc Minh vội vàng an ủi ông ta: “Tháp nhỏ, đừng kích động”.
“Một ngày nào đó tôi sẽ dẫn ông đi điều tra chân tướng thật hư ra sao mã!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cảm kích nói: “Nhóc à, cảm ơn cậu nhé!”
“Hai ta là một thể, đã trải qua nhiều chuyện sinh tử cùng nhau nên không cần nói lời cảm ơn đâu”.
Diệp Bắc Minh mỉm cười gật đầu.
“Sai rồi!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kiêu ngạo nói: “Chỉ có cậu trải qua chuyện sinh tử, bổn tháp đâu có ch*ế*t được”.
“Nếu cậu ch*ế*t thì bổn tháp vẫn có thể bỏ trốn được!”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh co lại.
Bỗng nhiên.
“Ha ha ha ha!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười to nói: “Nhóc à, cậu may mắn thật đó!”
Diệp Bắc Minh khó hiểu hỏi: “Chuyện gì thế?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: “Vật liệu làm nên cái ghế đá này chính là đá Hỗn Độn đó!”
“Đá Hỗn Độn ư?”
Diệp Bắc Minh vò cùng kinh ngạc.
Khi anh tập võ ở Côn Luân Hư đã từng nghe nói về nó.
“Nó là đá Hỗn Độn sinh ra từ thời khai thiên lập địa, từ khi thế giới vẫn còn là một đống hỗn độn ư?”
Tháp Càn Khôn trả lời chắc nịch: “Đúng thế! Không ngờ cậu còn biết nhiều đến vậy đấy”.
Diệp Bắc Minh thắc mắc: “Cái này có ích gì?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Đá Hỗn Độn có rất nhiều công dụng, mà tác dụng lớn nhất của nó là…”
“Chế tạo thế giới bỏ túi!”
“Thế giới bỏ túi ư?”
Đôi mắt Diệp Bắc Minh bỗng rực sáng: “Thế giới bỏ túi là gì thế? Nghe có vẻ rất mạnh!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm giọng đáp lại: “Nó đâu chỉ mạnh không mà phải là cực kỳ mạnh!”
Diệp Bắc Minh sững sờ:
“Đừng huyên thuyên, nói trọng tâm nào!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Thế giới bỏ túi cấp thấp nhất chính là nhẫn chứa vật”.
“Nhưng nó cũng không được coi là thế giới bỏ túi, nhẫn chứa vật không thể chứa vật còn sống vào đó được!”
“Nếu vật sống tiến vào nhẩn chứa vật thì chỉ có ch*ế*t!”
“Nhưng thế giới bỏ túi lại khác, trước tiên là nó có thế chứa vật sống!”
“Hơn nữa, không gian sẽ càng lúc càng lớn theo độ hoàn thiện của thế giới!”
“Có thể nói không gian bên trong bổn tháp cũng là một loại thế giới bỏ túi!”
Đôi mắt Diệp Bắc Minh tỏa sáng rực rỡ: “Nếu thế giới bỏ túi vò hạn hoàn thiện thì sẽ như thế nào?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Nó sẽ trở thành một thế giới chân thật!”
“Hả?”
Diệp Bắc Minh hồi hộp hỏi tiếp: “Nói rõ hơn được không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Nếu tất cả pháp tắc đều được hoàn thiện thì sẽ có núi có sông”.
“Còn có cả trời trăng sao, vậy thì nó có khác gì một đại lục không?”
“Nếu cậu hoàn thiện thế giới bỏ túi thành một đại lục vậy khi đó nó còn có gì khác với một thế giới chân thật chứ?”
Trái tim Diệp Bắc Minh đập loạn
xạ.
Lúc này, anh như tóm được cái gì đó vậy.
Nhưng mà.
Dòng suy nghĩ chợt thoáng qua.
“Tháp nhỏ, làm cách nào mới có thế biến cái ghế của miếu thần này thành thế giới bỏ túi của tòi thế?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lắc đầu nói: “Tạm thời thực lực của cậu còn chưa đủ, đợi đến khi cậu tới cảnh giới Giới Chủ rồi nói tiếp”.
Diệp Bắc Minh hơi thất vọng.
Anh niệm suy nghĩ đưa tòa điện bằng đá kia vào trong không gian của tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Ánh mắt anh chuyển sang người Yến Bách Lý: “Xử trí lão ta thế nào đây?”
Rầm!
Yến Bách Lý quỳ xuống thưa: “Cậu Diệp, giờ Tổng viện Giám Sát đều nằm dưới sự khống chế của tôi!”
“Chỉ cần cậu tha cho tôi thì tôi sẽ nguyện làm trâu làm ngựa cho cậu!”
Diệp Bắc Minh cúi đầu nhìn Yến Bách Lý: “Ký khê’ ước thần hồn, đời đời kiếp kiếp làm nô lệ của tôi!”
“Làm vậy tôi sẽ tha cho cái mạng chó nhà ông!”
“Cái gì?”
Yến Bắc Lý kinh hãi.
Ký khế ước thần hồn ư?
Trở thành nò lệ đời đời kiếp kiếp sao?
Lão ta thầm nghĩ rằng mình có thể tạm thời nhân nhượng vì lợi ích chung, chỉ cần giữ mạng thì lo gì không có củi đốt.
Anh thấy Yến Bách Lý do dự.
Diệp Bắc Minh chả thèm lằng nhằng mà giơ kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lên chém xuống.
Ầm ầm!
Một luồng khí tức nghiền nát như muốn hủy diệt mọi thứ ập tới.