Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động: ’’Xương Chí Tôn là cái gì?”
“Thứ này vò cùng nghịch thiên!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục phun ra một câu.
Diệp Bắc Minh sững sờ: “Ngay cả ông mà cũng nói là nghịch thiên?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời khẳng định: “Không sai, xương Chí Tôn là xương cốt của Chí Tòn Thần tộc!”
“Ban đầu bản tháp nghĩ cậu phải tìm một cơ hội đế dung hợp xương Chí Tôn VỚI máu thịt của cậu!”
“Bới vì xương Chí Tỏn sẽ còng kích những khúc xương khác trong cơ thế cậu!”
“Cho nên, trước khi dung hợp xương Chí Ton cậu nhất định phải đánh nát, lấy hết toàn bộ xương cốt trong cơ thể cậu ra!”
“Bây giờ chuyện mà cậu gặp phải vừa vặn thỏa mãn điều kiện dung hợp xương Chí Tôn, đây không phải là chuyện ông trời đã định sẵn rồi sao?”
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động: “Chuyện ông trời đã định sẵn?”
Một giây sau.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tiếp tục mớ miệng: “Trước đó, cậu cần sử dụng Thiên Nguyên Quả để tăng máu thịt lên tới trạng thái đỉnh cao nhất!”
“Nếu không lấy tình trạng của cậu bây gìờ, muốn dung hợp xương Chí Tôn, sợ rằng sẽ bị hút khô mà chết!”
Hạt giống Thiên Nguyên Quả cũng là một trong chín vật phẩm đấu giá của Huyền Các!
Diệp Bắc Minh nhướng mày.
Anh khoát tay, ba hạt giống Thiên Nguyên Quả xuất hiện trong tay.
“Tôi chỉ có hạt giống Thiên Nguyên Quả, tôi đã tùng nhìn thấy thứ này ớ trong Thần Nòng Bách Thảo Kinh!”
“Ba mươi ngàn năm mới nở hoa, ba mươi ngàn năm mới kết quả, ba mươi ngàn năm quả mới chín!”
Diệp Bắc Minh co quắp khóe miệng: “Cho dù bây giờ tôi có trồng, chẳng lẽ chúng ta phải đợi mấy chục ngàn năm sao?”
Mười ngàn nàm!
Không nóì đến việc anh có thể sống được mười ngàn năm hay không!
Cho dù thật sự sống được mười ngàn năm, sư phụ và mười vị sư tỷ đều đã chết hết rồi!
Tháp Càn Khôn Trân Ngục thần bí cười một tìêhg: “Nhóc con, vậy là cặu không biết điều này rồi!“
“Đừng quên, trong bản tháp có một tầng không gian gọi là Lĩnh vực tuyệt đối!”
“Bên trong đó, tốc độ thời gian xói mòn khác với thế giới bên ngoài, cậu chí cần gieo hạt giống Thiên Nguyên Quả vào trong đất Vô Cấu!”
“Không đến một năm, bản tháp có thế bảo đảm Thiên Nguyên Quả sẽ có thể trường thành bằng mười ngàn năm ở bên ngoài!”
“Ông nói thật ư?”, Diệp Bắc Minh vô cùng vui mùng.
Tháp Càn Khỏn Trấn Ngục khẽ cười một tiếng: “Bản tháp cần phải lừa cậu chắc?”
“Đệch!”
Hô hấp của Diệp Bắc Minh trở nên dồn
dập hẳn lên: “Thần Nông Bách Thảo Kinh đã nói Thiên Nguyên Quả là đồ của Thần Giới!”
“Nếu thứ này quả thật có thể trướng thành trong vòng một năm, chẳng phải là sẽ nghịch thiên sao?”
“Tiếu tháp, ông quá trâu bò!”
Tháp Càn Khôn Trân Ngục lạnh lùng cười một tiếng: “Bản tháp trâu bò thế đây, ai làm gì được tôi?”
“Đừng nói nhảm nữa, hãy dùng kiếm Càn Khôn Trấn Ngục của cậu chém đứt phong ấn hộp xương Chí Tồn đi!”
“Được!”
Diệp Bắc Minh gật đầu, đột nhiên thay đối sắc mặt: “Nguy rồi, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đã mất…
“Mất rồi?”
Giọng nói của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngưng tụ: “Bản tháp nhớ ra rồi, sau khi cậu ngất xỉu ờ thành Thiên Dung đã được người ta đưa về học viện Viễn cổ!”
“Chắc là nó đã rơi ở trong thành Thiên Dung!”
Diệp Bắc Minh cười lạnh một tiếng: “Chỉ
sợ là không phải bị rơi, mà là bị người ta cố ý giữ lại!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẽ mờ miệng: “Nhóc con, thanh kiếm này đã nhận cậu làm chú nhân!”
‘’Những người khác căn bản không thể dùng được thanh kiếm đó, chỉ cần thời cơ đến, nó vần là sẽ trớ lại trong tay cậu!”
’’Giống như khi cậu luân hồi chuyến thế, thanh kiếm này vẵn sẽ trở lại trong tay cậu vậy!”
Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Tiểu tháp, lời này của ông là có ý gì?”
“Hả? Không có gì!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giật mình, biết mình nói nhầm.
Ông ta vội vàng nói sang chuyện khác: “Được rồi, bản tháp sẽ giúp cậu một tay, mở cái hộp này ra!”
“Cậu chuẩn bị một chút, nhất định phải thu phục được xương Chí Tôn!”
“Được!”
Anh vừa dứt lời, một luồng lực lượng vô hình ngưng tụ đến, rơi vào trên cáì hộp trong
tay Diệp Bắc Minh!
Một giây sau.
“Răng rắc” một tiếng vang giòn, mặt ngoài cái hộp xuất hiện những vết nứt!
Đồng thời, một luồng sức mạnh cực kỳ khủng bố bộc phát ra từ đó!
Ầm!
Ánh sáng đỏ như máu tràn đầy bầu trờỉ, một khúc xương trắng phá tan bóng tối giống như sao băng!
Toàn bộ Lĩnh vực tuyệt đối đều được chiểu sáng, khúc xương trắng giống như sao băng bay thẳng về phía giữa trán Diệp Bắc Minh!
Lạì muốn trực tiếp đánh chết anh!
Diệp Bắc Minh thay đổi sắc mặt, với thực lực của anh bây giờ căn bản là không có cách nào né tránh một kích này!
Chẳng lẽ mình thật sự phải chết bời khúc xương trắng này sao?
Đột nhiên.
“Chỉ là một khúc xương Chí Tôn mà cũng dám làm tổn thương chủ nhân của tõi ư?”
Ầm ầm!
Uy áp của tháp Càn Khôn Trấn Ngục đánh tới, trấn áp khúc xương trắng kia!
Khúc xương trắng lơ lửng giữa không trung, chỉ còn cách giữa trán Diệp Bắc Minh chừng một mét!
Cho dù như thế nào nó cũng không thể phá được trói buộc!
Diệp Bắc Minh tập trung nhìn vào, không khỏi kinh ngạc: “Chí là một khúc xương ngón tay? Hơn nữa còn là ngón giữa?”
“Lai có uy lưc lớn như vây!”