Chương 1615: Phá Hư Quyền
“Vãi! Tiếu Tháp, xương Chí Tôn có uy lực lớn đến vậy ư?”
Diệp Bắc Minh bề ngoài tỏ ra bình tĩnh.
Trong lòng cũng chấn động cấp hai ngươi!
Anh biết xương Chí Tôn rất mạnh, cũng không ngờ lại mạnh như vậy!
Một quyền đánh vơ hư không? Quá đáng sợ rồi!
Tháp Càn Khôn Trân Ngục khẽ cười trả lời: “Hừ, vậy có là gì? Chí tòn thượng cổ dựa vào thân thế có thế phá vỡ hư không mà đi!”
“Vốn không cần trận pháp truyền tống, trực tiếp dùng sức mạnh pháp tắc phá vỡ hư không!”
“Đì lại giữa các thế giới, một quyền đánh vỡ hư khống thối? Chuyện nhỏ!”
Đôi mắt Diệp Bắc Minh rực lửa!
Nếu anh đạt đến cảnh giới đó, thì sẽ mạnh đến mức nào?
Mấy giây sau, Vương Nguyên mới kinh sợ cúi đầu: “Ôi mẹ ơi, rốt cuộc hắn là quái vật gì?”
“ực ực, ực ực…”
Nuốt nước bọt điên cuồng.
“Trời ơi, tôi nhìn thấy gì thế này? Mới một năm không gặp!’
‘Anh ta không những hồi phục thương tích, thực lực còn tăng đến cảnh giới đáng sợ như vậy?’
‘Một quyền đánh vỡ hư không, cảnh giới Chân thần đính phong có thể làm được không? Diệp Bắc Mình à Diệp Bắc Minh, anh lại cho tôi một bất ngờ đấy!’
Cảm xúc cúa Ngư Thất Tình dao động dữ dội!
Đã mấy lần há miệng muốn nóì, lại không thốt ra được một câu!
Quá chấn hãi rồi!
Kiếm Phá Thiên phản ứng đầu tiên, bước một bước đến trước người Diệp Bắc Minh: “Cậu nhóc Diệp, cậu… vừa nãy… đó là quyền pháp gì?”
Diệp Bắc Minh ngẩn người một lúc.
Quyền vừa nãy là anh tùy tiện đánh ra, thực sự cũng không có tên.
Vậy là, anh trả lời: “Kiếm tiền bối, tôi mới
lĩnh ngộ ra quyền này, vẩn chưa có tên”.
Kiếm Phá Thiên kích động tóm tay của Diệp Bắc Minh: “Quyền này có uy lực khủng bố như vậy, đâu thể không có tên?”
“Chi bằng, gọi là Phá Hư Quyền đi?”
Phá Hư Quyền?
Phá vỡ hư không?
“Được, cảm ơn Kiếm tiền bối ban tên”, Dỉệp Bắc Minh cười gật đầu.
“Ha ha ha!”
Kiếm Phá Thiên cười không khép được miệng: “Tôi biết tống viện trưởng không nhìn nhầm người mà!”
Liền sau đó, ông ta nhìn sang mọi người học viện Viên cổ: “Hai người Trương Tuyệt Long và Tân Bách Hùng có ý đồ giết hại đồng môn, nay bị Diệp Bắc Minh trùng trị tại chỗ!”
“Bắt đầu từ bây giờ, phế bỏ võ công của tất người người nhà họ Trương, nhà họ Tân, đuổi ra khỏi học viện Viễn cổ!”
“Sau này ai còn dám giết hại đồng môn, đây sẽ là kết cục!”
“Rõ!”
Các đệ tử có mặt đồng thanh đáp một
tiếng!
Sắc mặt của người nhà họ Trương và họ Tân trắng bệch!
Kiếm Phá Thiên lại nhìn sang Diệp Bắc Minh: “Cậu Dỉệp, xử lý như vậy, cậu có hài lòng không?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Làm theo cách của Kiếm tiền bối đi!”
“Được!”
Kiếm Phá Thiên mỉm cười, quay người nhìn sang đài cao: “Hai vị thần sứ, mười đệ tử của học viện Viền cố tham gia tuyến chọn thần giáng đã được xác định!”
“Lần lượt là Diệp Bắc Minh, Chu Nhược Giai, Vương Khinh Hầu, Long Khuynh Vũ, Lê Mộng Ly!”
“Châu Băng Dao, Chu Toàn, Hạ Nhân Kiệt, Mã Phi Vũ, Mặc Đình Đinh!”
Vương Nguyên hắng giọng, vẫn kinh hồn bạt vía, gật đầu: “Được, bản thần sứ biết rồi!”
“Hai chúng tồi phụ trách tiếp đón người của Huyền Giới, còn phảỉ đến các thế lực khác”.
“Bảy ngày sau, các người cầm lệnh bài
này đến thành Thiên Dung tìm chúng tôi là được!”
Sau khi ném lạỉ mười tấm lệnh bài sắt đen, rồi mau chóng biến mất.
Ngư Thất Tình quay đầu nhìn Diệp Bắc Minh một cái, rồi biến mất!
Cách học viện Viền cổ trăm dặm, cuối cùng Vương Nguyên dừng lạì.
Trái tim đập thình thịch không ngừng, hắn nuốt nước miếng: “Nguy hiểm quá, đúng là nguy hiểm! Suýt nữa bỏ cái mạng nhỏ này ở đây rồi!”
Hắn đỏ bừng con mắt.
Quay đầu nhìn Ngư Thất Tình một cái: “Chị Thất Ngư, tên nhóc tên Diệp Bắc Minh đó rốt cuộc là ai?”
Ngư Thất Tình trừng mắt nhìn hắn: “Cậu cũng to gan đây! Là Thần sứ, lại dám đồng ý giúp người của hạ giới giết người?”
“Nếu chuyện này truyền về, chắc chắn cậu sẽ bị phạt nặng!”
“Tỏi xin chị đấy, đừng nói với chị tỏi!”
Vương Nguyên tỏ vé mặt cầu xin: “Sau này tôi khồng dám nữa!”
“Hừ!”
Ngư Thất Tình lạnh lùng hừ một tiếng: “Sau này gặp cậu Diệp, tôi khuyên cậu tốt nhất khách sáo chút!”
“Hơn nữa, cũng đừng có tâm lý báo thù!”
Vương Nguyên gật đầu liên tục: “Tồi biết fôi, tôi biết rồi”.
“Tên nhóc này… à, không, thực lực của cậu Diệp cũng quá đáng sợ rồi!”
“Tôi cũng không nhìn thấy chân nguyên của anh ta dao động, nếu không phải chị Thất Tình nói giúp, sợ là tôi đã chết rồi!”
Nói xong.
Anh ta chuyển giọng hỏi: “Chị Thất Tình, rốt cuộc anh ta là ai?”
“Sao chị quen anh ta?”
Ngư Thất Tinh cau mày: “Việc không nên hỏi thì đừng hỏi, còn nữa, nhà họ Vương các cậu cũng không được phép có ý định với anh ta!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK