Trái tim suýt chút nữa nố tung.
Hắn ta bỗng nhiên quát lẽn một tiếng lớn: “Thằng kia, tao đang nói chuyện với mày đó, mày không nghe hả?”
Rống!
HỔ gầm rồng ngảm.
Giọng Vương Tu vang vọng trong không gian tầng thứ 90!
Mọi người giật mình, Vương Tu hoàn toàn nối giận rồi!
Diệp Bắc Minh vẩn không nhìn Vương Tu: “Khiêu chiến từng tầng một có phải quá phiền phức không?”
“Có thế trực tiếp khiêu chiến tầng thứ 99 không?”
“Dù sao, chỉ cần khiêu chiến được tầng 99, tám tầng trước mắt cộng lại cũng không phải là đối thủ của ta”.
Toàn trường yên lặng!
Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh!
Đù má!
Thằng này mơ cũng to quá.
Trực tiếp khiêu chiến tầng thứ 99?
Từ khi Thiên Hạ Đệ Nhất các thành lập đến giờ, chưa từng có một ai ngông cuồng như thế!
Lăng Thiên Hùng kỉnh ngạc đứng tại
chỗ: “Này…”
Từ trước tới nay, không ai từng đặt câu hỏi như vậy, ngay cả các chủ như ông ta cũng không biết trả lời thế nào.
Vương Tu sắp sửa tức giận điên lên: “Mẹ!”
“Mày, con mẹ nó mày…”
Một giây sau.
Diệp Bắc Minh dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Vương Tu: “Tao đang gấp, cho nên không có hứng thú chấp nhặt với mày!”
“Mày thật sự cho rằng tao không dám giết mày?”
Đùng!
Một tiếng động rung trời vang lên.
Giọng Vương Tu im bặt.
Không một ai thấy rõ đã xảy ra chuyện gì, Diệp Bắc Minh đã đứng ở chỗ Vương Tu vừa đứng.
Còn Vương Tu bay ra ngoài như một con chó chết, hung hăng đụng vào vách tường!
Ầm!
Thi thế Vương Tu khảm vào trong vách tường.
Biến dạng, vặn vẹo theo một độ cong cực kỳ kinh khủng!
Phần đầu thì trực tiếp biến mất!
Hít hà!”
Xung quanh tĩnh mịch!
Mọi người đột ngột ngẩng đầu, nhìn chòng chọc vào Diệp Bắc Minh.
Chợt cảm thấy một luồng khí lạnh như băng lan từ gan bàn chân lên đỉnh đầu!
Yên lặng như tờ!
Giọng nói của Diệp Bắc Minh lạnh nhạt vang lên: “Lăng Các chủ, ông nói tiếp đi”.
ừng ực!
Lăng Thiên Hùng hấp tấp nuốt nước miếng, hai tay giấu trong tay áo không nhịn được mà run lẽn.
“Tốc độ thật là đáng sợ!1
“Sức mạnh cũng đáng sợ!”
“Lúc này mới có bao lâu? Chưa đến một tháng đỉ, anh ta lại tăng lên nhanh như vậy?”
“Anh ta vẫn chỉ là cảnh giới Võ Đế mà thôi, nếu đế anh ta tăng lên thêm mấy cảnh giới, chẳng phải là muốn lên trời?”
Nội tâm Lảng Thiên Hùng cực kỳ chấn động.
Vừa muốn mớ miệng.
Một giọng nóỉ lạnh lùng vang lên: “Diệp Bắc Minh, 23 tuối, tu vi nghi ngờ Võ Đế sơ kỳ!”
“Giới phàm tục, người thành phố Giang Nam”.
Mọi người quay đầu nhìn về phía bậc thang.
“Giọng nói này là?”
“Chẳng lẽ là người kia xuống?”
Vèo!
Trong chớp mắt, tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào cửa cầu thang.
“Không thế nào, từ sau khi khiêu chiến tầng 98 thành công, người kia chưa từng xuống lần nào nữa!”
“Nếu người này thật sự xuống tầng, Diệp Bắc Minh này e rằng chết chắc!”
Một số người tu võ quá hai trăm tuổi vô cùng ngưng trọng.
“Mọi người đang nhầc đến ai vậy, sao mấy người lại căng thẳng như thế?”
Vài người khác tiến vào Thiên Hạ Đệ Nhất các không đến trăm năm hỏi.
Một người đàn ông mặt chữ điền muốn nói lại thôi, kiêng dè nhìn những bậc thang cuối.
Ngẫm nghĩ một lát.
Nhả ra một cảu: “Thiên Vương Điện Chủ, Dạ Phong!”
Thiẽn Vương Điện Chủ?
Dạ Phong?
Tất cá mọi người ngấn ngơ. Chợt.
Đồng loạt hít sâu một hơi! “Trời ạ!”
“Thế mà lại là người kia?”
“200 năm trước đã trở thành tồn tại đáng sợ, không gì địch nổl tại địa bàn Côn Luân!”
Mấy người tu võ hoảng sợ, sột soạt lui lại.
Chỉ nghe thấy tên “Thiên Vương Điện Chủ Dạ Phong” đã bị dọa đến như vậy.
Một giây sau.
Giọng nói kia tiếp tục truyền đến từ cửa cầu thang: “Tu vỉ thật sự: Không rõ!”
“Binh khí: Kiếm Đoạn Long!”
“Võ kỹ công pháp: Không rõ! Nhưng lúc triển khai công pháp võ kỹ, có tiếng rồng ngâm truyền đến, nghi ngờ võ kỹ cấp Thần!”
“Thân pháp mạnh mẽ, tốc độ cũng rất nhanh!”
“Tu vi thật sự cậu tuyệt đối ở trên Võ Đế, tôi đoán cậu đã dùng biện pháp gì đó để che giấu hơi thớ tu vi”.
“Còn về tu vi cụ thể của cậu, tôi phỏng chừng là… Bình cảnh cảnh giới Hợp Nhất đính phong!”
Vừa dứt lời.
Khẳp nơi chấn động!
“Cái gì cơ?”
“Đù, không phải chứ?”
“23 tuổi mà cảnh giới Hợp Nhất đỉnh phong?”
“Anh… Anh ta là người vừa đảm nhiệm chức chủ nhản địa bàn Côn Luân?”
“Làm sao có thể!”
“Chẳng lẽ tên này còn nghịch thiên hơn cả Dạ Phong sao?”
Nỗi khiếp sợ không thế diễn tả bằng lời.
Một giây sau.
Đầu cầu thang xuất hiện một người đàn ỏng khõi ngô đến không tưởng.
Ba người đi theo phía sau.
Một người lão giả như hoa hồng!
Hai thiếu nữ có nhan sắc hoa nhường trăng thẹn.
Một người trong đó Diệp Bắc Minh quen biết, Lăng Vận Nhi.
Một thiếu nữ khác cũng nở rộ rực rỡ như hoa mẫu đơn sặc sỡ loá mắt.
Rất nhiều nam giới nhìn sang với ánh mắt ngưỡng mộ!
Lăng Vận Nhỉ kích động: “Diệp Băc Minh, anh trở về lúc nào vậy?”
Lăng Thiên Hùng quát lớn: “Vận Nhi, chớ có nói hươu nói vượn”.
“Vị này chính là chủ nhân địa bàn Côn Luân, mau gọi Diệp chủ!”
Diệp chủ!
Đôi mắt những người tu võ ở đây lại lần nữa co rụt lại.
“Tên này thật sự là chủ nhân địa bàn Cỏn Luân sao?”
Mọi người vẫn khó có thế tiếp thu.
Lăng Vận Nhi gọi một tiếng: “Diệp chủ!”
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu!
Chốc lát sau.
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn Dạ Phong: “Anh điều tra tin tức về tôi?”
Dạ Phong không quay đầu lại, cúi đầu nhìn thoáng qua tư liệu trong tay: “Trẽn tư liệu thế hiện, trước 18 tuổi cậu chưa từng tiếp xúc với võ đạo”.
“Chỉ là một học sinh cấp ba bình thường, năm năm trước cậu cửa nát nhà tan, cậu cũng mất tích năm năm”.
“Năm năm sau trở về, cậu bắt đầu quật khởi từ Long Quốc, mãi cho đến hiện tại trở thành chủ nhân địa bàn Côn Luân”.
“Toàn bộ quá trình này dùng chưa đến một năm”.