Diệp Bẳc Minh chẳng buồn liếc nhìn nhân đồ, ánh mắt tràn đầy sát ý nhìn Ngụy Công: “Ngụy Lão Cấu, đây chính là lá bài tẩy của ông?”
“Hình như không ổn lắm!”
Toàn thân Ngụy Công run rẩy.
Nhân đồ vậy mà lại chết một cách dễ dàng như vậy?
Lòng dạ của Ngụy Công lúc này cũng hoảng hốt.
Ông ta hô hấp dồn dập, bám xe lăn đứng dậy, chỉ vào Diệp Bắc Minh quát: “Đại quân của Long Hồn, đội Thần Cơ, cả đám thế gia võ đạo các người còn đang chờ cái gì?”
“Giết Diệp Bắc Minh!!!”
Lúc này.
Một tiếng quát khẽ truyền tới.
“Tôi xem ai dám động vào sư đệ của
tôi!”
Giọng nói uy nghiêm bá đạo thứ hai truyền đến: “Các người thử động vào xem? Cửu tộc khỏi cần sống nữa!”
Giọng nói thứ ba lạnh lùng vô tình: “Hôm nay sư đệ tôi thiếu một sợi lông thôi, tất cả các người sẽ bị chôn theo!”
Giọng nói thứ tư lại vô cùng dịu dàng: “Tiểu sư đệ, các chị không tính là đến muộn”.
Bốn tiếng nói.
Đến từ hai người.
Giọng điệu thay đổi rất nhanh!
Mọi người quay đầu nhìn.
Đại soái Long Hồn, Lục Tuyết Kỳ!
Còn có Tu La mặt ngọc, Liễu Như Khanh!
Sao các chị lại đến đây?
Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ: “Bát sư tỷ, Thất sư tỷ, sao các chị đến đây?”
Hai người tiến lên: “Các chị biết được có người điều đại quân Long Hồn, cảm nhận có nguy hiếm, vì vậy đã quay về trước”.
Diệp Bắc Minh hỏi: “Thập sư tỷ và Cửu sư tỷ đâu?”
Lục Tuyết Kỳ trá lời: “Bọn họ vẫn còn ớ Đông Doanh xử lý công việc”.
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu.
Một tướng quân Long Hồn hét lớn: “Không cần để ý bọn họ, giết Diệp Bắc Minh cho tôi!”
‘Hừ!
II
Một tiếng hừ lạnh.
Lục Tuyết Kỳ bước đến, lưu lại một tàn ảnh.
Xuất hiện trước mặt tướng lĩnh này.
Giơ tay túm cổ hắn, một tiếng bóp vỡ ‘răng rắc’.
Chỉ vào thi thế của tướng quân Long Hồn này: “Diệt cửu tộc của hắn!”
Rõ!
II
Phía sau có người lập tức làm theo.
Lục Tuyết Kỳ nhìn xung quanh: “Còn ai muốn ra tay không?”
Xung quanh tĩnh mịch!
Câm như hến!
Không một ai dám ray.
Ngụy Công nổi giận đùng đùng: “Lục Tuyết Kỳ, cô… cô dám!!!”
Lục Tuyết Kỳ cười lạnh: “Ngụy Công, ông không nên động vào sư đệ tôi!”
“Không nên động vào sư đệ cô? Sư đệ cô là ai vậy? Cậu đây có chút hứng
thiú”.
Đột nhiên.
Một giọng nói lười biếng truyền đến, mang theo ba phần hài hước, bảy phần bất cần đời.
‘Ai vậy’
»
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Lúc này, còn có ai dám mở miệng?
Mọi người rối rít quay đầu nhìn, chỉ thấy một đám người khí tràng mạnh mẽ đi tới.
ơâm đầu là một nam thanh niên mặc áo gấm.
Dáng vẻ hắn mềm mại, da thịt còn trắng hơn cả con gái.
Một luồng khí chất cao quý trời sinh lưu chuyển trên người hắn.
Người đàn ông mặc áo gấm làm trung tâm.
Trong chu vi ba mươi mét, tất cả mọi người đều bị đẩy lùi ra ngoài, dù là những tướng sĩ Long Hồn kia cũng không đứng vững, rối rít ngã ra ngoài!
Không một ai tạp nham được giữ
lại!
Sau lưng người đàn ông áo gấm có một nhóm nam nữ già trẻ đang đứng.
Hai lão giả trong số đó khí tức như vực sâu!
Lúc này.
Không khí nhà họ Ngụy dường như ngừng lại!
Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn sang đám người này.
Sợ hãi khó hiểu!
Giọng nói tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc con, hai Võ Tôn đại viên mãn!”
“Cách Võ Thánh cũng chỉ có một bước!”
Ngụy Công nhìn thấy người đàn ông mặc áo gấm này, con ngươi nảy sinh chấn động.
Õng ta run rẩy đứng lên.
Sau đó.
Cúi người chín mươi độ!
“Thiếu gia!”
Ông Ngụy ở bên cạnh cũng chính là con trai Ngụy Công, mặt đầy khiếp sợ hỏi: “Bố, đay là?”
Những khách mời khác có mặt ở đây cũng lần lượt biến sắc.
Mẹ nó!!!
Tình huống gì đây?
Ngụy Công lại cúi người trước cậu thanh niên này?
Ngụy Công là ai?
Quốc sĩ vô song!!!
Cánh tay của đất nước!!!
Lại cúi người chín mươi độ với một cậu thanh niên khoảng hai mươi tuổi đầu?!!!
Con mắt tất cả mọi người sợ đến mức sắp nổ tung!
“Im miệng!”
Ngụy Công quay đầu, trách mắng ông Lão: “Mau theo bố đến bái kiến… bái kiến công tử!”
Ông Ngụy khiếp sợ.
Nhìn vào biếu hiện của bố cũng đoán ra được người đàn ông trẻ tuổi trước mặt thân phận không tầm thường.
Cúi đầu nói: “Ra mắt công tử!”
Người đàn ông mặc áo gấm mặt đầy giễu cợt: “Nhà họ Ngụy Long Đô vốn dĩ chính là một dòng thứ nhà họ Ngụy Côn Luân Khư tôi”.
“… ừm, chắc không tính là dòng thứ đâu”.
“Các người vốn dĩ là nô bộc của nhà họ Ngụy, v’ê sau tổ tiên nhà họ Ngụy ban cho các người họ Ngụy, thật không ngờ đấy!”
“Đám phế vật nhỏ các người mới rời khỏi Côn Luân Khư được mấy trăm năm chứ? Ngay cả đám người bình thường như kiến hôi này cũng không giải quyết được?”
Mọi người mặt đầy chấn động!
Biểu cảm không tưởng tượng nổi!
Nhà họ Ngụy Long Đô bước ra từ Côn Luân Khư?
Hơn nữa.
Là nô bộc… của gia tộc khác?
Lúc này.
Trong lòng rất nhiều người không thế nào chấp nhận nổi.
Đây chính là thế gia đứng đầu Hoa Hạ, con mẹ nó… lại trở thành nô bộc của người khác?
Ngụy Công liền vội vàng nói: “Thiếu gia, tôi không phái…”
Người đàn ông mặc áo gấm cười lạnh: “Không phải?”
“Bây giờ ông nhìn thấy cậu đây cũng không quỳ”.
“Không coi chủ nhân ra gì sao?”
Một luồng uy thế lạnh băng như rắn độc tấn công tới!
Hai đầu gối Ngụy Công mềm nhũn!
Ùm!
Quỳ!
Vậy mà lại quỳ!
“Ngụy Công!!!”
“Thầy!!
II
“Sao người có thể quỳ chứ?!!!”
Hội trường xôn xao!
Rất nhiều người đều bùng nổ, ngoài khiếp sợ.
Nhiều hơn là tức giận!
Là thất vọng!
Một vị tướng quân Long Hồn gào thét: “Ngụy Công, ông là quốc sĩ của Long Hồn đó!”
Một đại sứ biên cương khiếp sợ: ‘Thầy, người… người dạy chúng con tinh thần bất khuất!”
“Cậu thanh niên này mới bao nhiêu tuổi chứ?”
“Hắn đến hai mươi lăm tuổi không?”
“Người… người sao có thế quỳ với hẳn?!!!”
Tín ngưỡng mười mấy năm.
Trong nháy mẳt sụp đổ!
Thư ký Tiền hét lớn: “Ngụy Công, lão thủ trưởng đích thân sắc phong ông là quốc sĩ vô song!”
“Ông còn là cánh tay của đất nước, trụ cột của quốc gia!”
“Sao… sao ông có thế quỳ?!!!”
Khiếp sợ!
Tức giận!
Thất vọng!
Cái quỳ này của Ngụy Công không phải đại diện cho bản thân, mà chính là đại diện cho Long Quốc!