“Đáng chết, chúng mày đều đáng chết!”
“Côn Luân Hư giỏi lắm sao?”
“Chúng mày có tư cách gì quyết định sống chết của người giới thế tục?!!!”
Con ngươi Diệp Bắc Minh đỏ bừng, trong mắt đều là tia máu!
Giống như hỏa tiễn xông về phía cậu thanh niên.
Ồng Giới đứng chắp tay, nhẹ nhàng bước ra, đứng trước mặt cậu thanh niên.
“Ha ha ha, khí tức của tên nhãi này khá mạnh, chỉ đáng tiếc!”
Ông Giới mặt đầy cười nhạo.
Giống như người đứng trên mây, mắt nhìn xuống người bình thường sống trong bùn lầy.
Cao cao tại thượng!
Coi trời bằng vung!
Khi Diệp Bắc Minh cách ông Giới còn khoảng mười mét, ông ta đột nhiẻn ra tay.
Đánh một quyền về phía Diệp Bắc Minh, chuẩn bị phế bỏ anh!
Đột nhiên.
Diệp Bắc Minh quát: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, cho tôi sức mạnh!”
“Không tiếc bất cứ giá nào, giết lão cấu này!!!”
Ầm!
Nhận được sự cho phép của Diệp Bắc Minh, tháp Càn Khôn Trấn Ngục điều động nội lực của Diệp Bắc Minh.
Một luồng uy thế kinh khủng bộc phát ra!
Ông Giới biến sắc mặt.
Một giây trước, khí tức của Diệp Bắc Minh rất yếu!
Một giảy sau, Diệp Bắc Minh giống như biến thành một người khác, như một con dã thú lao ra từ trong phong ấn viền cổ!
Cuồng bạo!
Hung tàn!
Kinh khủng!
“Cái này…”
Sắc mặt ông Giới trờ nên nghiêm trọng: “Đồ ngu xuẩn, mày muốn ngưng tụ toàn bộ nội lực thành một kiếm?”
“Lão phu thực lực Võ Đế là đùa giỡn?”
“Muốn một kiếm giết Võ Đế? Nắm mơ!”
Võ Đế?
Tất cả võ giả có mặt tại đây con ngươi co rút kịch liệt!
Mẹ kiếp!
Võ giả này lại là một Võ Đế?
Trên mặt đám người Diệp Lăng Tiêu, Vản Chi Lan, Phong cửu u đều là vẻ khiếp sợ.
Dù là hai cô gái Ngụy Yên Nhiên, Lý Gia Hỉnh không biết võ công cũng run rấy theo!
Các cô cũng biết Võ Đế ý là gì!
Một vài ké địch của Diệp Bắc Minh lại điên cuồng gào thét: “Ha ha ha ha, Diệp Bắc Minh, đúng là trời giúp tôi!”
“Chết đi, Diệp Bắc Minh mày chết đi!”
“Võ Đế đại nhân, giết hần, giết Diệp Bắc Minh!!!”
Giọng nói điên cuồng truyền tới.
Lúc này.
Diệp Bắc Minh đã đến bên cạnh ông
Giới!
Giơ tay lên!
Ngưng tụ 99% nội lực chung một chỗ, hóa thành một kiếm chém ra!
Cùng với tiếng gào thét của Diệp Bắc Minh: “Chết cho tôi!!!”
Một mảng kiếm sáng chói tấn công tới!
Khiến người ta mắt không mờ nổi.
“Nhóc con, đây là cái gì…”
Cuối cùng ông Giới cảm thấy không đúng, điên cuồng chống cự.
Nhưng cơ thể vốn không chịu khống chế, sau khi kiếm khí của kiếm Đoạn Long bao trùm, trong nháy mắt bị xé toạc!
“Ông Giới!!!
Cậu thanh niên bị dọa sợ điên rồi, bị kiếm khí đánh bay ra ngoài.
“Phụt!”
Nằm trên đất giống như chó chết, xương cốt toàn thân bị uy lực còn lại làm vỡ, sâu trong đồng tử đều là sợ hãi nồng nặc!
Ống Giới là Võ Đế sơ kỳ, ở giới thế tục quả thật đúng là vỏ địch!
Nhưng lại bị một kiếm của Diệp Bắc Minh giết trong nháy mắt, ngay cả thỉ thế không còn sót lại, hóa thành sương máu?!!!
Diệp Phi Phàm ở bên cũng hoảng sợ nằm trên đất.
Người bị thương nặng, toàn thân run ray!
Sắc mặt Diệp Bắc Minh tái nhợt, người lảo đảo đỉ tới!
“Bảo vệ chủ nhân!”
Lăng Thi Âm cảm thấy không đúng.
Một kiếm vừa rồi Diệp Bẳc Minh bộc phát ra toàn bộ nội lực, người sắp mệt
lả.
Toàn bô đều dưa môt hơi thở!
Vèo!
Mấy trăm thân ảnh lao ra, vây quanh Diệp Bắc Minh nước chảy không lọt.
Dưới ánh mắt vạn người, Diệp Bắc Minh kéo kiếm Đoạn Long, giống như thần chết đang đi tới!
Cậu thanh niên đạp hai chân, không ngừng lùi về phía sau: “Đừng…
Mày đừng qua đây!”
“Tao tên Lý Trùng Tiêu, là học sinh nòng cốt của học viện Thiên Thần, còn là đệ tử của viện trường!”
“Nếu mày giết tao thì sẽ bị học viện Thiên Thần đuối giết không ngừng nghi!”
Diệp Bắc Minh không nói một lời.
Người lảo đảo đi tới!
Nhưng.
Nhịp bước vô cùng kiên định!
“Đừng… Đừng giết tôi…”
“Tao nói cho mày biết, mẹ mày chưa chết, bà ta thật sự chưa chết!”
“Lời vừa rồi đều là tao lừa mày thôi, mẹ mày thực lực rất mạnh, bọn tao không bắt được bà ta…”, Lý Trùng Tiêu sợ quá bật khóc.
Giọng nói run rẩy!
Người đàn ông trước mắt nhất định là ma quỷ!
Con ngươi Diệp Bắc Minh lóe qua vẻ vui mừng!
Giây tiếp theo.
Một luồng sát ý lạnh như băng bùng nố: “Có phải thật hay không, không cần mày nói!”
Vù!
Trong cơ thế Diệp Bắc Minh bộc phát ra huyết khí, bao phủ Lý Trùng Tiêu.
Huyết Hồn chú!
Lý Trùng Tiẻu kêu thảm một tiếng.
Phút chốc, tất cả những gì trong đầu đều bị Diệp Bắc Minh mở ra!
Đột nhiên.
Diệp Bắc Minh mừng rỡ, kích động kêu lên: “Diệp Thanh Lam? Mẹ tao tên là Diệp Thanh Lam?”
“Quả nhiên là lừa gạt tao, ha ha ha ha, mẹ tao không sao…”
“Đế quốc Thanh Long, cung Hạo Miếu, học viện Thiên Thần…”
“Mày có thể chết rồi!”
Ánh mắt rơi trên người Lý Trùng Tiêu, một kiếm chém hắn thành sương máu!
Trước mắt tối sầm, ngất xỉu rồi.
“Chủ nhản!”
“Thiếu chủ!”
Đám người Vạn Lăng Phong, Lâm Thương Hải, Trần Lê Y biến sắc.
Lăng Thi Âm tiến lên, ôm lấy Diệp Bắc Minh: “Đi, về Vạn Bảo Lâu!”
“Bất kỳ kẻ nào trên đường dám ngăn cản, giết không tha!!!”
Sau khi Lăng Thỉ Âm dẫn Diệp Bắc Minh rời đi.
Toàn bộ hiện trường đài võ đạo hỗn loạn.
Chuyện hôm nay e là sẽ chấn động toàn bộ giới võ đạo Long Quốc, trời sắp sập rồi!
Sau khi đám người Diệp Bắc Minh rời đi.
Trên khán đài, mấy chục bóng người vội vả đi mất.
Nếu quan sát cẩn thận, nhất định sẽ phát hiện đây là một vài khuôn mặt ngoại quốc.
Một người đàn ông da trắng sau khi rời khỏi đài võ đài, vội vàng gọi điện thoại: “Alo, giới võ đạo Long Quốc xảy ra chuyện lớn, ông nhất định không ngờ đâu!”
“Ôi chúa ơi!”
“Diệp Bắc Minh này đúng là nghịch thiên, đúng, bây giờ tất cả những người canh giữ gia tộc của Long Quốc đều bị phế! Ha ha ha, là cơ hội tốt nhất để chúng ta thống nhất giới võ đạo Long Quốc!”
Mau liên lạc với núi Chúng Thần!”
Không chỉ là người đàn ông da trắng.
Người khác cũng vội vã gọi điện, thông báo cho thế lực của mình.
“Alo, boss…”
“Đại nhân, giới võ đạo Long Quốc thay đối kinh hoàng!”
“Giáo chủ, thành Võ Đế Long Quốc xảy ra chuyện lớn, Diệp Bắc Minh diệt gần như toàn bộ người canh giữ gia tộc, hắn cũng bị thương…”