Chương 1501: Mảnh vỡ thứ nhất của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Học viện Viền Cổ cũng có mấy món thần khí bị hư tốn, đó đã là bảo vật trấn viện!
Vậy mà ở đây lại có hàng nghìn, hàng vạn món thần khí!
Quả thật quá nghịch thiên!
Hoàng Sào vội vàng nói: “Chủ nhân, nơi này chính là trung tâm chiến trường trong cuộc chiến giữa các vị thần!”
“Những thần khí kia mặc dù đã bị hư hại, nhưng chúng đều là những thần binh có tiếng trén bảng xếp hạng khi còn tồn tại!”
“Chỉ cần chủ nhàn có thể bât được chúng, thì có thế sờ hữu chúng!”
Diệp Băc Minh khẽ mỉm cười: “Tiếu Tháp, giao cho ông!”
Một giây sau.
Lấy Diệp Bãc Minh làm trung tâm, một luồng sức mạnh vô cùng lợi hại tràn ra!
Những thần khí trong dòng khí Hồn Độn đó lần lượt bay về phía Diệp Bắc
Minh!
Chui vào trong vị trí trái tim của anh!
“Trời đất ơi…”
“Anh Diệp, anh…”
Thẩm Nại Tuyết và Lê Mộng Ly hoàn toàn sửng sốt, nhìn Diệp Bắc Minh như nhìn thấy quỷ!
Ròng rã suốt nửa canh giờ.
Cả hai đều duy trì động tác đờ đần!
Hơn mười nghìn món thần khí bị hư tốn, toàn bộ đều chui vào cơ thế cúa Diệp Bâc Minh!
Đầu óc của Thầm Nại Tuyết và Lê Mộng Ly đều ong ong, cảm thấy có chút choáng váng.
Hoàng Sào nghẹn họng nhìn trân trối: “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Ngay cả ông ta cũng chưa từng nhìn thấy tình huống như vậy!
Giờ phút này, thế giới bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
“Hahaha!”
Một tòa bảo tháp cố xưa đang tỏa ra muôn vàn tia sáng: “1% sức mạnh, bản
tháp cuối cùng cũng khôi phục 1% sức mạnh!”
Diệp Bãc Minh kinh ngạc: “Cắn nuốt hơn chục nghìn món thần khí, vậy mà ông chí khôi phục được 1% sức mạnh thòi sao?”
“Tôi còn cho rằng, chí ít ông cũng có thế khôi phục một phần mười sức mạnh chứ!”
Tháp Càn Khồn Trấn Ngục cười một tiếng: “Mười nghìn món thần khí nghe có vẻ rất nhiều, nhưng thực chất còn không đủ đế bản tháp nhét kẽ răng!”
“Người trẻ tuổi, bản tháp có thế khôi phục 1% sức mạnh đã rất tốt rồi!”
“Bây giờ nếu bản tháp ra tay, thậm chí có thế che đậy thiên cơ!”
“Bất kế là tìm người hay là đánh nhau!”
“Trừ khi có người của Nhàn giới tận mắt nhìn thấy, bằng không bọn họ vĩnh viển không có cách nào cảm nhận được sự tồn tại của bản tháp!”
Hai mắt của Diệp Bắc Minh sáng lên: “Thật tốt quá!”
“Còn có một chuyện nữa, mảnh vỡ của bản tháp cũng nằm trong số những món thần khí này!”
Giọng nói của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vừa dứt, một mảnh vỡ màu đen bay tới.
Lơ lửng trước mặt Diệp Bẵc Minh!
Anh đưa tay nắm lấy, một loại cảm giác lạnh lẽo truyền đến.
Chất liệu không phải vàng cũng không phải sắt, nhưng lại cực kỳ dày nặng!
Vụt!
Hai cái bóng lần lượt bay tới, dừng lại trước mặt hai người Thấm Nại Tuyết và Lê Mộng Ly.
Một thanh kiếm gãy!
Một cây sáo ngọc gãy!
“Có chuyện gì vậy?”, cả hai đều sửng sốt.
Hoàng Sào nói: “Thân khí có quyên chọn chủ, bọn chúng không muốn bị chủ nhân cắn nuốt!”
“Vì vậy, bọn chúng muốn nhận các người làm chủ!”
“Hả?”
Thấm Nại Tuyết và Lê Mộng Ly đều giật mình!
Cảm giác như bị một chiếc bánh từ trên trời rơi trúng vậy!
Mặt mồi người đều đỏ tận mang tai, hô hấp dồn dập!
Tuy nhiên, bọn họ không dám tự mình làm chủ.
Dù sao cũng nhờ Diệp Bắc Minh đưa bọn họ tới đây.
Nếu không có Diệp Bắc Minh, bọn họ thậm chí không có tư cách nhìn thấy thần khí!
“Anh Diệp… tòi…”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Nếu các cò thích, vậy thì cầm đi”.
“Thật sao?”
Thấm Nại Tuyết hưng phấn nhảy dựng lên.
Lê Mộng Ly cũng kinh ngạc: “Anh Diệp, thần khí vò cùng tràn quỷ!”
“Anh chảc chăn muốn đưa nó cho chúng tôi sao?”
Diệp Băc Minh lác đầu: “Đây là thần khí tự mình lựa chọn, tôi sẽ không can thiệp!”
“Cảm ơn anh!”
Hai người vui mừng khôn xiết, đưa tay cầm lấy thần khí.
Một luồng thông tin chảy vào trong đầu, cơ thế khẽ run lên!
“Đi nào!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu, đi về phía bên ngoài vùng đất Thiên Tuyệt.
Cốc Luân Hồi.
Khi Diệp Bắc Minh đến đây, sớm đã không còn ai.
Khòng chỉ chù Luân Hồi biến mất, ngay cả Đòng Phương Xá Nguyệt cũng không thấy đâu!
Tim khắp toàn bộ cốc Luân Hồi, bọn họ vần không tìm thấy một bóng người nào.
“Tiếu Tháp, giúp tòi tìm kiếm hơi thờ của bọn họ!”, sắc mặt của Diệp Bắc Minh rất khó coi.
“Được!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời một tiếng, sau đó bắt đầu tìm kiếm toàn bộ Huyền Giới!
Sau một lúc.
Một giọng nói vang lên: “Nhóc con, bọn họ biến mất rồi!”
“Biến mất? Ý ông là sao?”, Diệp Bẳc Minh cau mày.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Có hai loại tình huống!”
“Thứ nhất, bọn họ đang ẩn náu trong một trận pháp nào đó”.
“Tuy nhiên, loại trận pháp này phải có năng lực che đậy thiên cơ, đồng thời che đậy được sự tra xét của bản tháp!”
“Ngay cả ở Thần giới cũng chỉ có một ít! Vì vậy chuyện này gần như không có khả năng!1′
“Thử hai, bọn họ không ở Huyền Giới!”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh tối sầm lại: “Không ở Huyền Giới sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục gật đầu:
“Bọn họ có lẽ đã rời đi, tuy nhiên…”
“Tôi cảm nhận được hơi thở của đại
sư tỷ cậu, Hầu Tử và Long Khuynh Vũ!”
Trong mât Diệp Bắc Minh hiện lên một tia lạnh lẽo: “Xem ra bọn họ gần như đã khôi phục!”
“Đi, chúng ta trước tièn đi về Huyền Thiên Tông!”
Cùng lúc đó, ờ một vùng đất u ám.
Hai bóng người bước ra từ đó, cũng chính là Đòng Phương Xá Nguyệt và chú Luân Hồi!
“Sư phụ, đày chính là u Minh giới sao?”
Đông Phương Xá Nguyệt rùng mình nhìn bốn phía xung quanh.
Bên tai truyền đến các loại àm thanh của lệ quỷ, khiến cò ta sờn cả tóc qáy!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK