Núi Phong.
Diệp Bắc Minh và Ngụy Yên Nhiên đi đến nơi đây.
Trời đã vào thu, hơn trăm dặm lá phong đỏ thu hút rất nhiều du khách, khắp chỗ đều là đoàn người đang chụp ảnh.
Đôi mắt của Diệp Bắc Minh nghiêm lại, nhìn sơn cốc phía trước.
Bỗng nhiên.
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, cậu may mắn thật đó!”
“Xông bậy đánh bừa, vậy mà cậu lại tìm được đến nơi này”.
“Đã cảm nhận được chưa? Phía trước có kết giới đang dao động!”
Diệp Bắc Minh nghiêm trọng gật đầu: “Cảm nhận được rồi”.
Kết giới ở nơi này rất giống với kết giới ở Côn Luân Hư.
Nhưng mỏng yếu hơn nhiều.
Võ giả võ thánh trờ xuống đến núi Phong, vốn không thế phát hiện có kết giới dao động.
Càng đừng nói là người bình thường!
Chẳng trách Vạn Lăng Phong cho người đi điều tra, vẫn không có tin tức.
Ngụy Yên Nhiên ờ một bên đỏ mặt: “Này, anh cảm nhận được cái gì?”
Chắc không phải cảm nhận được sự ái mộ của mình chứ.
Trái tim nhỏ của Ngụy Yên Nhiên đập mạnh thình thịch.
Anh ấy đúng là biết mọi thứ!
Diệp Bắc Minh quay đầu nhìn Ngụy Yên Nhiên một cái: “Nơi này rất nguy hiểm, cô về đi”.
“A?
II
Ngụy Yên Nhiên há hốc cái miệng nhỏ, kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh: “Phong cảnh ờ đây rất đẹp, lấy đâu ra nguy hiểm?”
Liền sau đó, Diệp Bắc Minh giơ tay, kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay của anh.
Vù!
Một luồng sát khí ngút trời từ trong cơ thế của anh bùng phát ra.
Giống như ngọn lửa đang bùng cháy!
Du khách xung quanh sợ hãi nhìn qua, một người đàn ông cầm một thanh kiếm đầu rồng đứng trong khu phong cảnh hữu tình, trên người còn bốc lên một thứ như ngọn lửa.
Có thế không sợ sao?
Rắc rắc rắc!
Một vài người không sợ chết lẩy điện thoại và máy ảnh ra chụp lại.
Chỉ thấy Diệp Bắc Minh bước ra một bước, đi vào trong sơn cốc, chém một đường kiếm vào một tảng đá phía trước.
Ầm ầm!
Tiếng vang kinh thiên động địa, tất cả du khách đều sửng sốt.
Sơn cốc phía trước lại xuất hiện một lối cửa, rộng rãi sáng sủa, bên trong như động trời.
Ngụy Yên Nhiên cũng trợn mắt há hốc miệng, giống như nhìn thấy quỷ.
“Thật to gan, dám xông vào cấm địa nhà họ Long!”
Một tiếng quát lớn.
“Chết!”
Liền sau đó, mười mấy bóng người từ bên trong xông ra, cuồng phong đáng sợ cuồn cuộn đến.
Những du khách bẻn ngoài giống như gặp ma.
Có chuyện gì vậy?
Sao đột nhiên trong sơn cốc có người xông ra!
Diệp Bắc Minh quét ngang kiếm Đoạn Long trong tay, kiếm khí dập dờn!
Phụt!
Mấy cao thủ võ tông xông ra đều bị chém thành sương máu.
Các du khách kinh sợ hét lớn: “Giết người rồi, mau báo cảnh sát đi!”
Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long giết vào trong cấm địa nhà họ Long.
Trong một khu sân viện mang hương sẳc cổ xưa.
Một người đàn ông mặc áo choàng màu đen đang trò chuyện với một ông lão.
Sắc mặt hai người biến đổi bất định.
Chính là hai người điện chủ Huyết Hồn và Cửu Thiên Tuế!
Ầm ầm!
Một tiếng vang lớn, trời rung đất chuyến.
Cửu Thiên Tuế ngẩng đầu nhìn về hướng lối vào cấm địa nhà họ Long: “Có chuyện gì vậy?”
Một người làm vội vàng chạy vào: “Cửu Thiên Tuế, xảy… xảy ra chuyện lớn
“Có một thanh niên xông vào đây!” Vẻ mặt Cửu Thiên Tuế biến sắc: “Cái
“Ai mà to gan như vậy, dám xông vào cấm địa nhà họ Long!”
“Lẽ nào không biết nhà họ Long ta là gia tộc người canh giữ sao? Đáng chết!”
Điện chủ Huyết Hồn cau mày, dâng lên dự cảm không tốt.
Mí mắt giật mạnh!
Cửu Thiên Tuế quát lớn một tiếng: “Mởcamera!”
Lập tức lấy ra một chiếc laptop, mở camera giám sát ở chổ lối vào cấm địa nhà họ Long.
Lúc này, Diệp Bắc Minh vừa chém ra một đường giết mười mấy võ giả xông lên.
Camera giám sát ở một bên chuyển động, chậm rãi quay chuẩn vào anh.
Khuôn mặt lạnh lùng!
Ánh mắt lạnh như băng!
Giống như một sát thần, tay cầm kiếm Đoạn Long.
Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh, cả người cửu Thiên Tuế thôn ra: “Sao lại là hắn!”
Tim dừng đập một nhịp.
Diệp Bắc Minh giết đến cửa rồi!
Làm sao có thế?
II
Vãi!
I/
Điện chủ Huyết Hồn cũng chấn kinh không thôi: “Hắn… làm sao hắn tìm được nơi này?”
Diệp Bắc Minh ngẩng đầu nhìn máy quay: “Cửu Thiên Tuế, xin lổi, hình như tôi tìm được ông rồi”.
“Hình như nơi này chỉ có một lối ra, đừng vội, trận săn giết bắt đầu”.
“Tôi sẽ từ từ giết sạch tất cả người ở đây, kế cả ông, cửu Thiên Tuế!”
Phập!
Một tiếng động lớn vang lên.
Màn hình lập tức đen xì.
Cửu Thiên Tuế trước laptop giật khóe miệng: “Tên điên khùng này, hắn tìm được nơi này bằng cách nào?”
Đồng tử của điện chủ Huyết Hồn co lại: “Đáng chết!”
“Sao đột nhiên Diệp Bắc Minh lại đến đây?”
“Chẳng phải hẳn ở vùng biển phía Nam sao? Sao tên nhóc này giống như u linh vậy!“
Điện chủ Huyết Hồn đi đi lại lại.
Vô cùng căng thẳng!
“Xong rồi, xong rồi… Diệp Bắc Minh là kẻ điên, hắn sẽ giết chúng ta thật!”
Lo lắng như con kiến trong nồi nóng.
Cửu Thiên Tuế tiện tay ném laptop, trên khuôn mặt già nua lóe lẽn sát ý băng lạnh.
Bổng nhiên.
Ông ta phát ra tiếng cười dữ tợn: “Đến đúng lúc lắm, tôi đang buồn vì không có cơ hội giết Diệp Bắc Minh đây!”
“Bây giờ xem ra đây là cơ hội tốt nhất!”
Điện chủ Huyết Hồn ngấn người: “Ông bạn, ông đừng đùa, tôi không muốn nộp mạng đâu”.
“Không được, bây giờ bỏ đi có lẽ còn có cơ hội sống!”
Điện chủ Huyết Hồn ngồi không yên.
Cửu Thiên Tuế lại lắc đầu: “Điện chủ Huyết Hồn, nhà họ Long tôi là một trong những gia tộc người canh giữ, ông cho rằng không có con át chủ bài nào sao?”
“Quên nói với ông, lão tổ Hiên Viên nhà họ Long tôi vẳn luôn bế quan ờ cấm địa”.
Thở dài một tiếng: ‘Tám mươi năm rồi, hôm nay lão tố cũng nên xuất quan rồi phải không?”
Điện chủ Huyết Hồn hít khí lạnh: “Ông… ông nói cái gì?”
“Long Hiên Viên… ông ta chưa chết?”
“Làm sao có thế!”
Điện chủ Huyết Hồn lại hít khí lạnh, kinh sợ đến toàn thân run lẽn.
Sợ đến suýt nữa trực tiếp quỳ xuống!
Tám mươi năm trước, Long Hiên Viên đã hơn hai trăm tuốỉ.