“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, bà ấy có cảnh giới gì?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Vượt qua Thánh Vương, ít nhất là cấp Thánh Chủ!”
“Cấp Thánh Chủ?”
Đồng tử của Diệp Bắc Minh co lại!
Vãi!
Võ Thần, Tiên Thiên, trên Tiên Thiên, cảnh giới Hợp Nhất, Thánh Vương, Thánh Chủ?
Mẹ kiếp, hơn anh bao nhiêu cảnh giới lớn đây!
Lãnh Nguyệt đưa tay ra; vuốt má của Diệp Bắc Minh: “Con ơi…”
Diệp Bắc Minh lùi lại nửa bước theo bản năng: “Vị tiền bối này, bà… có ý gì?”
Tay của Lãnh Nguyệt lơ lửng không trung, ngấn người.
Cảm thấy nơi này đông người phức tạp, bèn dần Diệp Bắc Minh vào một tòa cung điện sâu trong Thanh Huyền Tông.
Lãnh Nguyệt hít sâu một hơi: “Con à, dì là chị em tốt của mẹ con!”
“Con có thế gọi dì là Dì Nguyệt, con và mẹ con thực sự quá giống nhau!”
“Mau cho dì Nguyệt ôm một lúc!”
Lãnh Nguyệt không quan tâm Diệp Bắc Minh phản đối.
Liền kéo anh vào lòng.
Diệp Bắc Minh suýt nữa bị ép chết:
“Khụ khụ… dì Nguyệt, con không thở
nối .
Lãnh Nguyệt không buông tay, ôm chặt Diệp Bắc Minh trong lòng: “Nhìn thấy con giống như nhìn thấy Lam Nhi năm đó!”
“Con ngoan, sau này ở Thanh Huyền Tông, dì bảo vệ con!”
“Bảo đảm không al dám ức hiếp con!”
Lãnh Nguyệt buông Diệp Bắc Minh ra, nhìn anh với vẻ cưng chiều: “Bắt đầu từ hôm nay, con chính là đệ tử của Lãnh Nguyệt!”
“Bắc Nhi, con muốn học cái gì cũng được, dì Nguyệt có thế truyền thụ cho con!”
Diệp Bẳc Minh khẽ lắc đầu: “Dì Nguyệt, con gia nhập Thanh Huyền Tông, không phải đế học võ”.
“Con chỉ muốn điều tra thông tin của mẹ con, con nhất định phải tìm bố mẹ của con!”
Lãnh Nguyệt ngẩn người.
Khẽ cau mày: “Bắc Nhi, thế giới này võ lực là hàng đầu!”
“Con mới là cảnh giới Võ Thần sơ kỳ, mãi mãi không thể có chỗ đứng ở Đại Lục Chân Võ”.
“Với thực lực hiện tại của con vốn không giúp được gì cho bố mẹ con, con ở Thanh Huyền Tông tăng cảnh giới trước rồi tính”.
Diệp Bẳc Minh lập tức phản ứng lại: “Dì Nguyệt, dù biết thông tin của bố mẹ con, đúng không?”
Lãnh Nguyệt thấy Diệp Bắc Minh kích động như vậy, trong đôi mắt lóe lẽn vẻ thương xót.
Cậu bé này bắt đầu từ khi sinh ra, cũng chưa từng gặp bố mẹ!
Cả đoạn đường từ nhỏ đến hiện tại, không biết đã chịu bao nhiêu khổ cực.
Lãnh Nguyệt thở dài: “Dì cũng không biết”.
Diệp Bắc Minh kích động tóm cố tay của Lãnh Nguyệt: “Dì Nguyệt, xin dì nói cho con biết!”
Trong lòng Lãnh Nguyệt kinh sợ.
Sao sức lực của cậu bé này lại khủng bố như vậy?
Chắc chắn vượt xa Võ Thần bình thường!
Bà ta nghiêm trọng nhìn Diệp Bắc Minh: “Bẳc Nhi, sức mạnh của con sao lại lớn như vậy?”
“Thực lực thực sự của con chỉ là Võ Thần sơ kỳ sao?”
“Không dùng bí pháp gì che giấu cảnh giới chứ?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không có”.
“Dì Nguyệt, đừng thảo luận việc này nữa, bố mẹ của con, họ đang ở đâu?”
“Ầy!
Lãnh Nguyệt thở dài một tiếng: “Dì thực sự không biết”.
Đôi mắt của Diệp Bắc Minh tràn đầy tỉa máu: “Dì Nguyệt, dì không gạt con chứ?”
Lãnh Nguyệt vô cùng chắc chắn gật
đầu.
Diệp Bẳc Minh thất vọng.
Lãnh Nguyệt nói: “Lần đó sau khi mẹ con rời khỏi Thanh Huyền Tông, thì rất lảu không quay về”.
Luc quay v’e, thi da mang thai”.
“Bä äy nö vöi dl möt so ke hoach cüa bä ay, se cö möt ngäy con den Thanh Huyen Töng, bäo dl chäm söc cho con, chf vay thöi”.
Diep Bäc Minh rät that vong.
Hoi cä hoi lau lai vän khöng cö chüt manh möi näo.
“Xem ra me con khöng he de lö chüt thöng tin näo, sao lai de phöng con trai cir nhir phöng ciröp vay?”
Länh Nguyet öm mieng ciröi len: “Nhöc con, con khöng the nöi me con nhirvay”.
“Me con lä möt phu nCr rät thöng minh, bä äy läm nhirvay chäc chän cö ly do cüa bä äy”.
“Con ờ Thanh Huyền Tông cũng rất tốt, dì Nguyệt bảo đảm trong vòng mười năm, con sẽ trở thành đệ tử mạnh nhất Thanh Huyền Tông!”
Diệp Bắc Minh không trả lời.
Lãnh Nguyệt dường như nghĩ đến điều gì, nhắc nhở một cảu: “Đúng rồi, con tuyệt đối không được nói với những người khác, con là con trai của Thanh Lam đấy!”
Diệp Bầc Minh ngẩn người: “Dì Nguyệt, con hiếu dì lo lắng điều gì!”
Lãnh Nguyệt cau mày: “Vừa nãy dì luôn âm thầm quan sát, lúc con giết ô Tử Tuấn rất quyết đoán!”
“Chuyện nhà họ ô, con cũng biết rồi ư?”
Ánh mắt của Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Dì Nguyệt, lão tổ nhà họ ô muốn dùng mẹ con làm lư đỉnh, đây là huyết hải thâm thù!”
Vù!
Trong tích tắc, một luồng sát ý khủng bố cuồn cuộn ra.
Lúc này, Lãnh Nguyệt cũng cảm thấy nhiệt độ trong cung điện giảm mấy phần!
Bà ta nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ kỳ lạ: “Sát khí cường mạnh quá!”
“Minh Nhỉ, con theo đạo tàn sát ư?”
Liền sau đó.
Diệp Băc Minh thu lại sát ý ngập
trời!
Bình tĩnh trờ lại.
“Đúng thế, con học đạo tàn sát từ một vị sư phụ”.
“Hỏng rồi!
Lãnh Nguyệt rất lo lẳng.
Bà ta cau chặt mày, đi đi lại lại trong cung điện.
Cuối cùng.
Ánh mắt bà ta sầm xuống, nhìn Diệp Bắc Minh: “Minh Nhỉ, sau này đừng đỉ theo con đường đạo tàn sát này nữa!”