Diệp Bắc Minh giẫm xuống mà không chút khoan nhượng!
Trong chốc lát, đầu Giang Kiếm Trần nổ tung, hóa thành một vũng máu nhầy nhụa.
“Ông Giang!”
Gương mặt già cỗi của Ngạo Thương Khung và Lăng Tác cổ trắng bệch.
Vút!
Hai người chưa kịp có thời gian phản ứng thì đột nhiên có một cơn gió mạnh ùa tới.
Quay phắt lại nhìn, hai người họ không khỏi chửi ầm lên: “Đậu má! Dạ Nhân Hoàng, sao lão già nhà ông lại bỏ chạy một mình hả?”
Dạ Nhân Hoàng không thèm ngoảnh đầu lại: “Đồ ngu! Giờ mà không chạy thì chờ chết à?”
“Ông!”
Sắc mặt của Ngạo Thương Khung và Lăng Tác cổ càng khó coi hơn nữa.
Bỗng nhiên.
Một tia sát ý lạnh thấu xương ập
tới.
Hai người ngoảnh đầu lại theo phản xạ, Diệp Bắc Minh đã đứng sừng sững trước mặt họ từ lúc nào không hay.
Bọn họ vừa định lên tiếng.
Thì kiếm Đoạn Long đã quét tới, đồng tử của hai người thoắt cái co rút, bàng hoàng há miệng.
Ngay giây phút ngoái đầu lại, Dạ Nhân Hoàng tình cờ chứng kiến cảnh tượng hai cái đầu bay lên thật cao!
Ông giật bắn, dẳn đến tốc độ chậm mất nửa nhịp.
Giây kế tiếp.
Giọng nói đáng sợ như tử thần đến từ cõi âm ty của Diệp Bắc Minh cất lên từ trên đỉnh đầu ông ta: “ông tường ông chạy thoát được sao?”
Dạ Nhân Hoàng ngấng đầu, con ngươi co rút.
Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long trong tay, chém xuống!
“Không!”
Dạ Nhân Hoàng điên cuồng kêu la thảm thiết, một tiếng rồng gầm thét vang lên, máu văng tung tóe khắp nơi.
Đến đây, trong gia tộc Đạm Đài, ngoại trừ Diệp Bắc Minh và Đạm Đài Yêu Yêu ra thỉ không còn ai sống sót.
Bầu không khí ngoài kia chìm vào sự im lặng chết chóc, tất cả ánh nhìn đều đố dồn về phía Diệp Bắc Minh.
Đường đường một gia tộc thượng cố mà lại bị tiêu diệt một cách chóng vánh như thế ư?
Lão tổ của bốn gia tộc thượng cố cùng nhau ra tay mà lại bị chém hết toàn bộ?
Rốt cuộc anh là ai?
Quả là khủng khiếp!
“Sát Thần… Diệp Sát Thần…”, có kẻ nuốt nước miếng cái ực.
Một người đàn ông trung niên kế bên cúi gằm mặt xuống đất: “Hôm đó ở Trụy Long cốc, hắn ta tự xưng là Sát Thần nhưng nhiều người đều khinh thường ra mặt…”
“Kể từ hôm nay trở đi, e rằng danh hiệu Sát Thần sẽ trở thành hiện thực rồi!”
“Đây là một gia tộc thượng cổ đấy, mà cứ thế diệt vong ư?”
“Sức một mình cậu ta đã tiêu diệt được một gia tộc thượng cố?”
“Huyền thoại vô địch của gia tộc thượng cổ đã chấm dứt rồi ư?”
“Diệp Bắc Minh, Diệp Sát Thần… Sau này ai mà nghe thấy cái tên này chắc đều hoảng sợ lắm!”
“ực!
II
Nhiều người tu võ bàng hoàng nuốt nước miếng, sợ tới mức tim đập bình bịch như sắp nổ tung.
Người xung quanh không dám động đậy chút nào, chỉ biết trợn to mắt mà nhìn chằm chằm vào gia tộc Đạm Đài.
Giữa bầu không khí yên lặng như tờ, Diệp Bắc Minh quát lớn: “Bây giờ tao sẽ thực hiện lời hứa đã hứa với chúng mày!”
Gào!
Những con ma thú còn sống ngay lập tức ngửa mặt lên trời gầm thét.
Kế đó.
Một cảnh tượng đáng kinh ngạc hiện ra trước mắt những người tại đây, hơn mười ngàn ma thú con chạy băng băng ra khỏi rừng.
Chúng đồng loạt lao tới dưới chân Diệp Bắc Minh.
Anh lại gần một cái hồ.
Giơ tay lên, cắt cố tay.
Máu tươi phun ồ ạt như suối, rơi xuống hồ.
“Gào! Gào!”
Những con chúa sơn lâm kia đang rít gào, lom lom nhìn máu của Diệp Bắc Minh một cách thèm thuồng.
Tuy nhiên, không một con ma thú nào tiến lên.
Sau khi thét gào mấy lần, bọn ma thú con tranh nhau nhảy vào hồ nước như đã hóa điên.
Chúng điên cuồng uống nước.
Cho dù đó là dòng máu Thú Hoàng đã pha loãng thì vằn đem lại lợi ích rất lớn cho bọn chúng.
Đáng đế chúng đánh đối bằng tính mạng của bố mẹ mình!
Trong vòng mười lăm phút ngắn ngủi, không ngờ nước hồ đã bị uống cạn.
“Cậu ta đang làm gì thế?”
“Những con ma thú này bị gì
vậy?”
Tất cả những người tu võ đang đứng ở ngoài đều sửng sốt.
Chỉ có ông lão ban đầu là biến sắc, dường như ông ta vừa sực nghĩ đến điều gì: “Chuyện này… Chẳng lẽ cậu ta… Sao có thế!”
Thiếu nữ bên cạnh tỏ ra khó hiểu: “Ông nội, sao thế ạ?”
“Không có gì đâu”.
Ông lão lắc đầu với vẻ mặt đầy nặng nề.
Thiếu nữ bĩu môi: “Xùy, lại úp úp mở mờ!”
Diệp Bắc Minh trở lại trước mặt Đạm Đài Yêu Yêu, cô ấy đang được Diệp Bắc Minh đắp áo khoác lên người, chìm trong giấc ngủ say nồng.
Dù cho tiếng la hét, chém giết ngoài kia vang trời thì cô ấy vần không có dấu hiệu tỉnh lại.
“Chị Tiếu Yêu, em đưa chị về nhà”.
Diệp Bắc Minh bế Đạm Đài Yêu Yêu lên.
Đúng lúc này, anh chợt cảm nhận được có người đến gần.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Gia tộc Đạm Đài đã bị tiêu diệt mà vẵn còn kẻ không biết sống chết à!”
Một ông lão và thiếu nữ đi tới: “Cậu Diệp đừng hiếu lầm, lão phu là Cổ Thông Thiên, đến từ nhà họ cố ở Tinh Hải”.
“Còn đây là cháu gái của tôi, cổ Tuyền”.
“Hai ông cháu chúng tôi không có ý đối địch với cậu Diệp, trái lại chúng tôi đến đây với nhã ý muốn kết giao với cậu”.
Thấy hai người không tỏa ra sát khí.
Sắc mặt của Diệp Bắc Minh mới dịu đi đôi phần: “Khỏi”.
Anh vừa định rời đi thì một vầng sáng bất chợt bừng lên từ cơ thể Đạm Đài Yêu Yêu.
Ngay sau đó.
Từng hoa văn kỳ lạ xuất hiện trên làn da vốn trắng nõn của cô ấy.
“Yêu tộc!”
Gương mặt già cổi của cổ Thông Thiên bỗng nhiên tái nhợt.
“Hả? Yêu tộc?”