Diệp Bắc Minh cười nói: “Tổng viện trường trước khỉ lâm chung đã nhận tôi làm đồ đệ!”
’’Chẳng lẽ Trương viện trướng muốn đuối đệ tử duy nhất của tống viện trưởng đi ư?”
“Cậu nói cái gì?”
Trương Tuyệt Long sững sờ, không dám tin mớ miệng: “Tống viện trưởng trước khi lâm chung đã nhận cậu làm đồ đệ? Không có khả năng!”
Tân Bách Hùng vẩn luôn không lên tỉêhg trầm giọng nói: “Diệp Bắc Minh, cậu nói thật sao?”
Kiếm Phá Thiên cũng không dám tin tưởng: “Nhóc Diệp, đây cũng không phải là chuyện có thể nói đùa được đâu!”
Diệp Bắc Minh khoát tay, một tấm lệnh bài màu đen xuất hiện trong tay.
Vật này chính là lệnh bài thân phận của Vương Thần Cương!
“Hầu Tử, giúp tôi một việc!”
“Rót chân nguyên vào trong đó!”
“Được!”
Hầu Tử tiến lên một bước, nắm chặt lấy lệnh bài.
Chân nguyên rót vào trong đó.
Giọng nói của Vương Thần Cương vang lên: “Bắt đầu từ hôm nay, Diệp Bắc Minh là đệ tử quan môn duy nhất của Vương Thần Cương tôi!”
“Chuyện này…”
Trương Tuyệt Long và Tân Bách Hùng quay sang nhìn nhau!
Kiếm Phá Thiên khẽ hét lên một tiếng: “Tốt, quá tốt rồi!”
“Như vậy nhóc Diệp sẽ có thế sứ dụng tài nguyên của học viện Viễn cổ rồi!”
“Chờ một chút!”
Trương Tuyệt Long cười lạnh một tiếng: “Nếu là đệ tử của tổng viện trường đã chết thì có thể ở lại học viện Viễn cổ!”
“Nhưng không có nghĩa là cậu ta có thể sử dụng tài nguyên cúa học viện Viễn cổ!”
Kiếm Phá Thiên cả giận nói: “Trương Tuyệt Long, ông làm vậy có phải hơi quá đáng rồi không?”
Trương Tuyệt Long hoàn toàn không thèm giả vờ nữa: “Quá đáng? Lão phu quá đáng chổ nào?”
“Chẳng lẽ muốn để một tên tàn phế lẵng phí tài nguyên của học viện Viễn cổ sao?”
“Để cậu ta ờ lại học viện Viền cổ đã là nể mặt tổng viện trướng rồi!”
‘Vê phần tài nguyên của học viện? Cậu ta đừng mơ tường được sử dụng một chút nào!”
Ông ta trực tiếp phất tay áo rời đi.
Kiếm Phá Thiên bất đắc dĩ lắc đầu: “Nhóc Diệp, cậu cần cái gì có thế nói với tôi bất cứ lúc nào!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười không nói gì!
Từ trước đến nay, anh đã gặp quá nhiều cảnh như vậy.
Đã chết lặng rồi!
Đột nhiên, anh giống như nghĩ tới điều gì đó: “Kiếm tiền bối, có một chuyện đúng là cần ông giúp tôi một chút!”
“Được, cậu nói đi!”
Kiếm Phá Thiên gật đầu.
Diệp Bắc Minh chí vào đám người Hầu
Tử, Hoa Linh Lung, Mặc Phong Hành, Mặc Đình Đình.
“Bọn họ đều không phải là đệ tử của học viện Viền Cổ, ớ lạ ì học viện Viền cổ sợ rằng sẽ bị người ta chèn ép!”
Kiếm Phá Thiên suy nghĩ một chút: “Tỏỉ hiểu rồi, dù sao tôi vẫn là viện trưởng của Kiếm Viện!”
“Để bọn họ gia nhập Kiếm Viện, người khác sẽ không dám nói thêm cái gì!”
Diệp Bắc Minh chắp tay cúi đầu: “Cảm ơn Kiếm tiền bối!”
Kiếm Phá Thiên lắc đầu thở dài: “Tôi cũng chỉ có thể làm được những điều này thôi, thương thế của cậu tòi cũng không có cách nào!”
“Cậu cần hỗ trợ cái gì có thể nói với tôi bất cứ lúc nào”.
Ông ta đưa ra một miếng ngọc bội rồi biến mất.
Mấy người Chu Nhược Giai, Hoa Linh Lung, Hầu Tử, Long Khuynh Vũ, Mặc Phong Hành, Mặc Đình Đình vây xung quanh.
Chu Nhược Giai hít sâu một hơi: “Chồng, nếu anh biến thành một người bình thường!”
‘Từ giờ trở đi, em cũng sẽ không tập võ
nữa!”
“Chúng ta sẽ làm một đôi vợ chồng bình thường, về Long quốc thôi!”
Hầu Tử gật đầu: “Không cần ờ lại học viện Viễn Cổ chó má này nữa, chúng ta về Long quốc đi”,
■’Lấy thực lực của chúng ta, vần có thể làm được chuyện lớn ở Long quốc!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: ”Sư phụ còn chưa sống lại, sư tỷ chưa biết sống chết!”
”Hơn nữa tôi cũng không hoàn toàn tàn phế, vẫn còn có cơ hội khôi phục!”
“Thật sao?”
Mấy người kinh ngạc hô lên một tiếng, vé mặt mong đợi xem Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Nhưng mà cần một chút thời gian”.
“Mọi người cứ ờ lại học viện Viền cổ trước đi, tăng thực lực của mình lên cho tốt, tôi cần bế quan một khoảng thời gian!”
“Được, được, được!”
Mọì người kích động gật đầu.
Diệp Bắc Minh dặn dò một câu: “Tạm
thời đừng nói cho người khác tôi có thế khôi phục, tôi rất muốn nhìn xem rốt cuộc bộ mặt thật của những người kia có thể đến mức nào!”
“Chỉ là trong khoảng thời gian tôi bế quan, mọi người phải chịu uất ức một chút rồi!”
“Không có việc gì!”
“Chỉ cần anh có thể khôi phục, chúng tòi khồng cầm thấy uất ức!”
Đám người kích động hẳn lên.
Diệp Bắc Minh lại dặn dò vài câu, chuẩn bị bế quan khôi phục ngay bên trong cấm địa!
Sau khi mọi người lưu luyến rời đi, Diệp Bắc Minh trực tiếp tìm tới một hang động bị bỏ hoang!
Sau khi đóng kín cửa hang động, thần nỉệm của anh tỉêh vào bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Sâu trong khí tức Hỗn Độn tối tăm mờ mịt, một báo tháp màu đen cổ xưa đứng vững!
“Tiếu tháp, vừa rồi ông có nói đến xương Chí Tôn là sao?”
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc con, cậu còn nhớ Huyền Các của nhà họ Diệp không?”
“Sau khi cậu đốt Thiên Đăng đã lấy được chín món đồ, trong đó có một cái hộp lấy được từ trong một di tích viền CỐI”
“Đương nhiên là tôi còn nhớ!”
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tiếp tục nói ra: “Bản tháp đã từng nói trong hộp có một khúc xươnq Chí Tôn!”