Nước mắt Lãnh Nguyệt chảy xuống dọc theo gò má: “Thanh Lam, tớ có lỗi với cậu, tớ thực sự có lỗi với cậu!”
“Cậu phó thác Minh Nhi cho tớ, tớ lại chẳng thế bảo vệ cậu ta, tớ vô dụng thật mà!”
Sắc mặt Sát Chủ trắng bệch: “Sư huynh, xin lỗi!”
“Em không bảo vệ tốt cho đồ đệ của anh, sau này em cũng chẳng còn mặt mũi gặp anh nữa!”
“Bắc Minh…”
Hạ Nhược Tuyết nhìn đống đố nát trước mắt, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng!
Cô ấy như một cái xác không hồn, bước lại gần hồ dung nham bên cạnh!
Một bước, hai bước, ba bước…
Lúc đi đến cạnh hồ dung nham.
Ầm ầm!
Tiếng nổ vang lên, đống phế tích kia bắt đầu chấn động kịch liệt!
“Có động tĩnh!”
“Cái gì?”
“Chẳng lẽ…”
Tất cả mọi người đồng thời ngẩng đầu, nhìn về phía đống đổ nát kia!
Tiếu sư đệ!”
“Thật tốt quá, tôi biết ngay tiếu sư đệ sẽ không chết mà!”
Đám người Khương Tử Cơ, Vương Như Yên, Liễu Như Khanh, hoàng hậu Hồng Đào vô cùng vui mừng!
Hạ Nhược Tuyết cũng đột ngột quay đầu, nhìn về đống đổ nát.
Lãnh Nguyệt và Sát Chủ lập tức tỉnh táo lại: “Minh Nhi, nhất định là Minh Nhi!”
Một giây sau.
Một bóng người lao ra khỏi đống phế tích, có vẻ chật vật.
Vẻ mặt của mọi người cứng lại!
Mã trưởng lão vỗ vỗ ngực: “Hóa ra là Uyển Nhi cô nương, tôi còn tưởng là Diệp Bắc Minh chứ!”
Vương trưởng lão thở phào nhẹ nhõm.
Ân Hồng Mai âm thầm lau đi mồ hôi lạnh: “Tôi đã nói rồi, tên chó chết kia sao có thể sống sót!”
Mã trưởng lão vội vàng hỏi lại: “Uyền Nhi cô nương, Diệp Bắc Minh kia đâu?”
Đôi mắt Nam Cung Uyển mê mang: “Diệp Bắc Minh… Anh ta…”
Cô ấy quay đầu nhìn thoáng qua đống đố nát: “E rằng anh ta không ra được”.
Ánh mắt đám người Hạ Nhược Tuyết, Khương Tử Cơ, Vương Như Yên, Liễu Như Khanh, hoàng hậu Hồng Đào, Lãnh Nguyệt, Sát Chủ từ hy vọng biến thành tuyệt vọng!
Giờ phút này, tâm trạng của các cô như ngồi tàu lượn siêu tốc.
Trong nháy mắt rơi từ đỉnh cao xuống đáy cốc!
“Không!”
Mấy người tuyệt vọng kêu lên.
Hạ Nhược Tuyết đứng ở cạnh hồ dung nham nóng bỏng, nhợt nhạt cười một tiếng: “Ha ha, Bắc Minh, em đi cùng anh đây”.
“Em không có thân phận vị hôn thê như Nhược Giai, cũng không có phúc phận có thề sinh con cho anh như Tôn Thiến”.
“Điều em có thế làm, chỉ là đi cùng anh trên đường xuống hoàng tuyền…”
Cô ấy nhắm mắt lại!
Thân thế mềm mại nhảy xuống hồ dung nham!
“Nhược Tuyết, đừng mà!”
Đám người Khương Tử Cơ la lên. Một giây sau.
Ầm!
Đống phế tích tháp Phù Đồ truyền ra một tiếng vang rung trời.
Một người đàn ông được sương máu màu đen quấn quanh xông ra từ trong đống đố nát!
“Diệp Bắc Minh!”
Mã trưởng lão suýt chút nữa cắn đứt đầu lưỡi.
“Làm sao có thể, cậu không chết?”
Vương trưởng lão như gặp phải quỷ!
Ân Hồng Mai hét lớn, trốn ra đằng sau lão quỷ Hắc Sơn: “Lão tố, anh ta chính là Diệp Bắc Minh!”
“Tiếu sư đệ!”
Minh Nhi!’
Khương Tử Cơ, Lãnh Nguyệt lập tức đứng lên.
“Tiểu sư đệ, chị biết em sẽ không chết mà…”
Vương NhưYẽn kích động chảy nước măt!
Thân thế mềm mại của Nam Cung Uyển run lên, quay đầu nhìn lên không trung: “Anh ta thật sự không chết?”
Khương Tử Cơ kêu to: “Tiếu sư đệ, Nhược Tuyết gặp nguy hiếm!”
Diệp Bắc Minh ngay lập tức nhìn ra mấy vị sư tỷ đều bị thương nặng, thoi thóp, lửa giận xông thẳng lên đầu!
Cùng lúc đó, Hạ Nhược Tuyết sắp ngã vào trong hồ dung nham!
Nhược Tuyết!
Diệp Bắc Minh gào lên, lao về phía Hạ Nhược Tuyết!
Ké thù gặp mặt hết sức đỏ mắt!
Con ngươi già nua của lão quỷ Hắc Sơn đông lại: “Cậu chính là Diệp Bẳc Minh? Chính cậu đã giết em gái tôi?”
“Chết đi cho tôi!”
Cánh tay lão quỷ Hắc Sơn vung lẻn, ngăn cản Diệp Bắc Minh đi qua.
Diệp Bầc Minh gầm thét: “Cút ngay cho tôi!”
Anh khoát tay, kiếm Đoạn Long xuất hiện trong lòng bàn tay!
Chém một kiếm về phía lão quỷ Hắc
Sơn!
Khoảnh khắc này, lão quỷ Hắc Sơn lại cảm nhận được hơi thở tử vong!
“Làm sao có thể? Thằng này có thể uy hiếp đến mạng sống của lão phu?”
Lão quỷ Hắc Sơn giật nảy mình, quả quyết lui lại!
Xoẹt!
Kiếm khí bay qua sát da đầu lão quỷ Hắc Sơn, khiến lão ta hít sâu một hơi!
Diệp Bắc Minh khỏng có thời gian quan tâm đến lão quỷ Hầc Sơn, anh chém thêm một kiếm về phía dung nham sau lưng Hạ Nhược Tuyết!
Kiếm khí xao động, rơi vào trong hồ dung nham!
Dung nham cuồn cuộn như sóng to gió lớn, dòng khí phản lực lại, quăng Hạ Nhược Tuyết lẽn thật cao!
Diệp Bắc Minh đi đến bên người Hạ Nhược Tuyết, ôm eo của cô: “Nhược Tuyết!”
Hạ Nhược Tuyết mở mắt ra: “Bắc Minh?”
“Em chết rồi sao? Thật tốt quá, chúng ta có thế gặp lại nhau dưới hoàng tuyền, tốt quá!”
“Hu hu hu!”
Hạ Nhược Tuyết kích động phát khóc!
ôm lấy cổ Diệp Bẳc Minh.
Anh vồ nhẹ vào vai cô ấy, chậm rãl rơi xuống mặt đất: “Anh không chết, em cũng sẽ không chết! Tất cả mọi người sẽ không ai chết cả!”
Nhìn thấy Diệp Bắc Minh ôm Hạ Nhược Tuyết, trong lòng Nam Cung Uyển chua chát.
Cô ấy cắn cắn môi đỏ, yên lặng quay người, đỏi mắt dâng lẻn sương mù dày đặc!
Một giây sau.
Diệp Bầc Minh sững sờ: “Nhược Tuyết, em… tại sao cảnh giới võ đạo của em lại biến mất?”
Chờ chút đã!”