“Cho dù khí huyết trên người cực kỳ thịnh, còn cảnh giới lại không có?”
Trương Tuyệt Long bên cạnh gật đầu: “Đúng thế, tôi cũng cảm nhận được!”
Kiếm Phá Thiên cau chặt mày!
Ông ta đâu phải khỏng cảm nhận được?
Diệp Bắc Minh không có khí tức cảnh giới nào!
Cho nên, vừa nãy ông ta không xông đến, mà vẫn luôn quan sát Diệp Bắc Minh!
Cuối cùng.
Kiếm Phá Thiên không nhịn được hỏi: “Cậu nhóc Diệp, thương tích của cậu đã khỏi chưa?”
Diệp Bắc Minh cười gật đầu: “Cảm ơn tiền bối quan tâm, thương tích của tôi khỏi hoàn toàn rồi!”
Mấy người Trương Tuyệt Long, Tân Bách Hùng, Hạng cửu ư Lê Mộng Ly co thắt tim lại.
“Được!”
Kiếm Phá Thiên hơi kích động gật đầu: “Thế cảnh giới của cậu thì sao? Sao tôi không
hề cảm nhận được khí tức cảnh giới của cậu?”
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Một năm này tôi chỉ chữa khỏi thương tích trên người, còn cảnh giới mất hết rồi”.
Toàn hiện trường tĩnh lặng!
Yên tĩnh đến đáng sợ!
Tất cả mọi người mờ to con mắt, không dám tin nhìn sang Diệp Bắc Minh.
Từ sự kích động, kinh hãi ban đầu, biến thành nghi ngờ và thấy cổ quái!
Kiếm Phá Thiên thầm kêu không ổn, liền hỏi một câu: “Vậy cậu… có thể tiếp tục luyện võ không?”
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lúc, nghiêm túc trả lời: “Hình như không được, đan điền của tôi không phản ứng nữa!”
“Cái gì?”
Kiếm Phá Thiên ngẩn người tại chồ!
Trương Tuyệt Long ở bén cạnh suýt cười ra tiếng, trái tim thấp thỏm lo âu hoàn toàn yên tâm!
Tân Bách Hùng cũng lắc đầu, nhìn huyết long đã biến mất trên khồng trung cấm địa:
“Gây khí thế lớn như vậy, dọa tôi sợ hết hồn!”
Cùng lúc đó.
Phía sau cùng đám đông vang lên tiếng cười sảng khoái: “Ha ha ha! Mẹ ơi, thì ra anh vần là tên phế vật của một năm trước!”
“Tôi còn tưởng một năm nay, anh đã hồi phục khá ổn rồi đấy!”
“Đan điền không phản ứng? Há chẳng phải vằn là phế vật ư?”
Soạt!
Tất cả mọi người quay đầu, Hạng cửu u vỗ ngực đi ra khỏi đám đỏng.
Lê Mộng Ly suy nghĩ, cũng chậm rãi đi theo ra.
Diệp Bắc Minh cau mày, vẳn chưa lên tiếng.
Hầu Tử ở một bên hắng giọng: “Anh Diệp, trong một năm nay, chính hắn nhằm vào chúng tôi mọi nơi mọi chỗ!”
“Để mọi người chịu ấm ức rồi”.
Diệp Bắc Mình gật đầu: “Tồi đã xuất quan, có những thứ chắc chắn phải đòi lại cả gốc lẫn lãỉ!”
Tuy anh vẩn luôn bế quan.
Nhưng, anh vẫn luôn dõi theo tất cả mọi việc trong học viện Viển cổ thòng qua tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Hạng cửu u phì cười một tiếng: “Dựa vào anh?”
Diệp Bắc Mình chẳng thèm phí lời, dậm chân!
Soạt!
Một luồng gió mạnh đáng sợ vù vù thối đến!
Mọi người còn chưa nhìn rõ là chuyện gì, Diệp Bắc Minh đã đứng trước người Hạng Cửu U!
Nhanh gọn dứt khoát!
Tấn công ra một quyền!
Ngay cả cơ hội phản kháng mà Hạng Cửu u cũng không có, “phập” một tiếng hóa thành sương máu!
Hạng cửu u, chết!
Bị Diệp Bắc Minh đánh chết bằng một quyền trước mặt tất cả mọi người!
Cả bên ngoài cấm địa tĩnh lặng như cái chết!
Con ngươi của hàng trăm ngàn người
như sắp no tung!
Chẳng phải Diệp Bắc Minh khống còn cảnh giới sao?
Lạ ĩ có thể đánh chết Hạng cửu u có cảnh giới Đế bằng một quyền? Làm được bằng cách nào chú?
Lê Mộng Ly phía sau Hạng cửu u đúng tại chồ, khắp người đều là máu tươi của Hạng Cửu U!
Cô ta cũng không dám động đậy, cứ vậy nhìn Diệp Bắc Minh bằng ánh mắt sợ hãi: “Cậu Diệp… tôi… tôi tôi tôi…”
Diệp Bắc Minh chẳng thèm nhìn cô ta một cái!
Trực tiếp phớt lờ!
Lúc này.
“Nhìn rõ chưa?”
Đồng tử của Trương Tuyệt Long điên cuồng co lại: “Chẳng phảỉ cậu ta không còn cảnh giới, không thế sử dụng võ lực sao?”
“Không phải võ lực!”
Một giọng nói run run vang lên!
Trương Tuyệt Long bất giác quay đầu, kinh ngạc nhìn Tân Bách Hùng đang run rẩy ở
một bên: “Lão Tân, cho dù tên nhóc này có thể dùng võ lực, ông cũng không đến nổi run rẩy thế chứ?”
“Ông vốn không hiếu, thế mới càng đáng sợ sao?”
Tân Bách Hùng điên cuồng nuốt nước bọt: “Tốc độ và sức mạnh vừa nãy của tên nhóc này toàn bộ đều từ thân thể!”
“Làm sao? Không thể nào!”
Trương Tuyệt Long sợ giật mình.
Tốc độ mà mắt thường khỏng bắt được, còn cả sức mạnh đánh chết cảnh giới Đế bằng một quyền!
Ông nói cậu ta không dùng võ lực?
Mà dựa vào sức mạnh thân thể?
Mẹ kiếp, đây đúng là nghịch thiên mớ cửa cho nghịch thiên, nghịch thiên quá rồi!
Chẳng trách Trương Tuyệt Long sợ đến như vâv!