“Nhà họ Chu tỏi có chứng minh tư cách, tôi sẽ lập tức trở về lấy!”
Nói xong, Chu Chí Cao biến mất như một làn khói.
Diệp Bác Minh suy nghĩ một chút, liền đứng tại chỗ chờ đợi.
Nơi xa, mấy ánh mắt rơi trên người Diệp Bắc Minh, sau đó nhanh chóng biến mất.
“Báo!
Một đệ tử dồn dập xông vào Tinh Thần Lâu: “Cung chủ, đã phát hiện ra tung tích của Diệp Bắc Minh”.
Vèo!
Lục Đằng lạnh lùng quay đầu: “Ở đâu?”
Tên đệ tử này bị dọa đến mức run rẩy một chút: “Phòng đấu giá nhà họ Tô!”
Giọng nói của Lục Đằng trầm xuống: “Gọi ba vị thái thượng trường lão xuất quan cho tôi, đến phòng đấu giá nhà họ Tô”.
Tất cả mọi người bổng nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Lục Đằng!
vẻ mặt gần như ngạt thở!
Trên đường Nhan Như Ngọc trở về, một nha hoàn xông lên ngăn cản xe ngựa: “Tiểu thư, có chuyện lớn không tốt rồi!”
Trước khi rời đi, cô ta đã đế lại một nha hoàn chú ý tình huống của Tinh Thần Lâu.
Nhan Như Ngọc nhàn nhạt hỏi: “Làm sao vậy?”
Nha hoàn nuốt nước miếng một cái: “Lục Đằng cung chủ nói muốn đế ba thái thượng trường lão của Thương Khung cung xuất quan, hình như là muốn đối phó Diệp công tử…”
“Cái gì? Ba thái thượng trường
lão!”
Nhan Như Ngọc và La Vãn Vãn đồng thời kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Nhan Như Ngọc bổng nhiên biến sắc: “Đều tại tôi, tôi đã đánh giá thấp lòng ghi thù của Lục Đằng!”
“Tôi không nên nói cho ông ta biết thân phận của cậu Diệp”.
La Vãn Vẫn cũng gấp: “Chị Nhan, bây giờ nên làm gì?”
Nhan Như Ngọc hít sâu một hơi: “Đi, đi mời sư phụ!”
Mười lăm phút sail, Chu Chí Cao cầm một tấm lệnh bài chạy tới.
“Đại ca, tôi lấy được rồi!”
“Đi, tôi dẳn anh vào”.
Diệp Bắc Minh co quáp khóe miệng: “Cậu trở về chỉ đế lấy cái này?”
Chu Chí Cao cười ha ha: “Đương nhiên, chỉ cần có cái này sẽ có thế hưởng thụ đãi ngộ của khách quý”.
“Đại ca, mời anh đi trước!”
Hai người đi vào cửa lớn phòng đấu giá nhà họ Tô.
Lập tức bị hai lão già ngăn lại.
Một người gầy như que củi, một người khác mập mạp như heo.
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc con, phòng đấu giá này không đơn giản”.
“Hai lão già này hiển nhiên đều là cảnh giới Thần Chủ đỉnh phong”.
Cảnh giới Thần Chủ đỉnh phong giữ cửa, đúng là kinh khủng.
Chu Chí Cao lấy lệnh bài ra lắc lắc: “Ha ha, lão già! Tôi có lệnh bài đây!”
Hai lão già lập tức cho đi.
Diệp Bắc Minh vừa rời đi.
“Tên nhóc này có chút cố quái, thế mà tôi lại cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiếm từ trên người cậu ta”, lão già khô gầy quay đầu nhìn thoáng qua, nhăn mày lại.
Lão già mập mạp cười nói: “Giữ cửa cho tốt vào, chỉ cần không gây sự ở bên trong thì mặc kệ”.
Dưới sự chỉ dân của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, Diệp Bắc Minh đi vào một phòng đấu giá.
Hơn nửa hiệp đã kết thúc.
Vừa vặn đang là nghỉ ngơi giữa trận.
Ở đây có ngàn vị khách, có mười vị khách ngồi ở hàng đầu tiên.
Tất cả đều đeo mặt nạ, mặc áo choàng màu đen giống nhau!
Xem ra là không muốn bị người khác biết thân phận.
Trên cơ bản thì những vị khách khác đều chỉ đến xem náo nhiệt!
Diệp Bắc Minh và Chu Chí Cao xuất hiện cũng không gây ra sự chú
ý-
Diệp Bắc Minh liếc nhìn toàn bộ sân đấu giá: “Nơi này là nơi yêu khí dày đặc nhất!”
Rất nhanh.
Nửa trận đấu giá sau đã bắt đầu!
Trên đài đấu giá, một cái giàn giáo chậm rãi dâng lên.
Một người phụ nữ xinh đẹp với dáng người thon dài, trang điểm tỉ mỉ cầm một cái hộp ngọc đi ra!
Bên trong tràn ngập yêu khí!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhanh chóng nói: “Nhóc con, vật này lại là tinh phách Yêu Thần!”
“Cậu đúng là quá may mắn, lục sư tỷ của cậu chỉ cần luyện hóa nó, sẽ có thế hóa thành hình người một lần nữa!”
Giọng nói của Đạm Đài Yêu Yêu gần như vang lên đồng thời: “Tiếu SƯ đệ, đây là khí tức của mẹ chị, đây là khí tức của mẹ chị!”
Xoẹt!
Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng tụ, nhìn chằm chằm lên trên bục!
Chu Chí Cao cười một tiếng sâu xa: “Đại ca, người phụ nữ này tên là Tô Lê”.
“Được mệnh danh là người đẹp số hai biển Thiên Đảo, trên thực tế dung mạo của cô ta hoàn toàn có thế so sánh với Nhan Như Ngọc”.
“Chỉ là bởi vì ít xuất đầu lộ diện, mọi người không biết mà thôi”.
Chu Chí Cao tỏ ra hèn mọn: “Hóa ra đại ca thích kiếu này!”
Trên đài.
Tô Lê giơ hộp ngọc trong tay lên, mở ra tại chỗ.
Ầm!
Một lực lượng sinh mệnh cường đại cuốn tới.
Vụt vụt vụt vụt!
Mấy ngàn người ở đây đồng thời đứng dậy, vẻ mặt khiếp sợ nhìn vật trong hộp!
Ngay cả mười mấy người hàng thứ nhất cũng vô cùng kinh ngạc: “Cô Tô, đây la…?”
Tô Lê trả lời: “Tinh phách Yêu Thần!”
“Cái gì?”
Xung quanh hoàn toàn chấn động!
Một lão già hàng thứ nhất kích động nói bằng chất giọng khàn khàn: “Tinh phách Yêu Thần trong truyền thuyết? Nó có thế cải tử hoàn sinh!”
“Hiệu quả có thế so sánh với thần dược, thậm chí có thể tái tạo lại thân xác!”
“Sao nhà họ Tô lại có thế bằng lòng lấy thứ này ra đấu giá chứ?”
Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch!
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào tinh phách Yêu Thần trong tay Tô Lê.
Kích động đến mức hô hấp như dừng lại!
Tô Lê cười nhạt một tiếng: “Nhà họ Tô có một đạo lý thế này: Vạn vật đều có giá, vạn vật đều có thế bán!”
“Cho nên, chỉ là một tinh phách Yêu Thần thôi, không có gì lớn cả”.
“Mọi người cứ việc ra giá là được”.