Chương 1305: Anh hùng cứu mỹ nhân sao?
Tô Tử Lăng, đứng hạng thứ sáu trong danh sách nữ thần!
Thật là một người đẹp tuyệt thế!
Nếu ở thế giới bên ngoài, cả đời này bọn họ cũng sẽ không bao giờ chấm mút được một cực phẩm như thế này!
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Tử Lăng trở nên trắng bệch: “Cho dù tôi có chết thì cũng sẽ không đế các người thực hiện được ý đồ!”
Nói xong, thanh trường kiếm trong tay vung lên hướng về phía cổ!
Bạch Tuyệt Long tiến lên, nắm lấy thanh kiếm trong tay Tô Tử Lăng, ngăn không cho nó đến gần cố cô ta!
“Muốn chết, cô cảm thấy mình có thể sao?”
Tô Tử Lăng tuyệt vọng nhắm mắt lại!
Đột nhiên.
Cộc cộc cộc!
Một loạt tiếng bước chân vang lên, Bạch Tuyệt Long hét lớn: “Ai đó? Đi ra đây!”
ở chồ rẽ của thung lũng, một chàng trai đeo mặt nạ màu tím đang chậm rãi bước đến!
Trong mắt mọi người thoáng qua chút sợ hãi: “Diệp Càn Khôn!”
Tô Tử Lăng mừng rỡ: “Diệp công tử, cứu tôi với!”
Diệp Bâc Minh nhìn thoáng qua tình hình ớ hiện trường!
Anh hùng cứu mỹ nhân?
Không tồn tại!
“Xin lỗi, không quen!”
Diệp Bắc Minh thốt ra một cáu, trực tiếp đi xuyên qua đám người.
Trong thế giới võ đạo, cá lớn nuốt cá bé.
Nếu những cô gái này đã lựa chọn tiến vào cấm địa Luân Hồi thì đương nhiên phái cân nhắc đến hậu quả này!
Mọi người đều sửng sốt!
Bạch Tuyệt Long lúc đầu còn có chút lo lắng, nhưng khi nhìn thấy cánh tượng này, ánh mắt anh ta lóe lên hai cái!
“Chẳng phái tiểu tử này rất ngông cuồng sao? Ha ha, có phái thấy bên cạnh ông đây có nhiều người nên mới lo sợ không?”
“Xem ra thực lực của anh ta cũng chi như vậy thôi!”
Đôi mắt xinh đẹp của Tô Tử Lăng lập tức đỏ bừng, giọng nói như đang khóc nức nở: “Diệp công tử, Tử Lăng biết lỗi rồi!”
“Lần trước, tôi không nén uy hiếp ngài như vậy, cầu xin ngài hãy cho tôi một cơ hội!”
Diệp Bắc Minh vẫn thờơnhưtrước.
Nhìn thấy sắp biến mất!
Đột nhiên.
Bạch Tuyệt Long bật cười: “Diệp Càn Khôn, tôi ra lệnh cho anh đứng lại!”
Một ánh nhìn!
Vèo! Vèo! Vèo!
Mấy chục bóng người đồng thời lao lên, vây quanh Diệp Bắc Minh!
Khuôn mặt dưới lớp mặt nạ của Diệp Bắc Minh trở nên cực kỳ lạnh lùng: “Ba giây, cút đi, hoặc là chết!”
Bạch Tuyệt Long bật cười: “Ha ha ha, Diệp Càn Khôn, anh cùng lắm chỉ xếp hạng mười trên Thiên Bảng thôi!”
“Anh dựa vào cái gì mà giết chúng tôi chứ?”
”CÓ bảy trong sô’ một trăm người đứng đ‘âu trong Thiên Bâng ở đây đấy!”
“Những người còn lại đều xếp hạng trong top ba trăm!”
Suy ngẫm nhìn Diệp Bắc Minh: “Anh thật sự cho rằng mình là Sát Thần Diệp Bắc Minh sao?”
“3!”
“2!”
“Ha ha ha ha!”
“Anh ta thật sự đếm số kìa?”
Có một tràng cười vang lên!
“1!”
Khi giọng nói phát ra, Diệp Bắc Minh cử động!
Khi anh giơ tay lên, kiếm Không Tên xuất hiện, kiếm khí cuồng bạo càn quét ra ngoài!
Một giây tiếp theo.
Bạch Tuyệt Long nhìn thấy cành tượng mà cả đời này anh ta cũng khó có thế quên được!
Bum! Bum! Bùm! Bùm…
Hàng chục cao thủ nằm trong top ba trăm trên Thiên Bâng đều nổ tung như dưa hấu!
Biến thành một màn sương máu!
Nhìn thấy mà rợn người!
“Anh… Làm sao có thế!”
Vẻ mặt của Bạch Tuyệt Long vô cùng sợ hãi, giống như vừa nhìn thấy quỷ vậy!
Kiếm Không Tên chém xuống, Bạch Tuyệt Long gầm lên một tiếng!
Chân nguyên trong cơ thế điên cuồng dâng trào, đủ loại thủ đoạn xuất hiện!
Bùm!
Thân thể của Bạch Tuyệt Long nổ tung!
Diệp Bác Minh thậm chí cũng không thèm quay đầu lại, trực tiếp xoay người rời đi.
Tô Tử Lăng hoàn toàn kinh hãi, lấm bẩm với chính mình: “Diệp công tử…”
Cô ta nghiến răng, nhanh chóng đuổi theo.
Diệp Bắc Minh dừng lại: “Cô lại đi theo tôi làm gì?”
Tô Tử Lăng cắn đôi môi đỏ mọng: “Diệp công tử, tôi là phụ nữ, một thân một mình ở đây quá nguy hiểm!”
“Suy nghĩ của những người khác đều không trong sạch, chỉ có ngài là chính nhân quân tử!”
“Hãy cho phép tôi đi theo ngài, tôi bảo đảm sẽ không kéo chân của ngài đâu!”
Diệp Bâc Minh lẳc đ‘âu: “Tôi đã quen đi lại một mình, không thích có người đi theo!”
Nói xong, xoay người nhanh chóng rời đi.
Tô Tử Lăng nghiến răng: “Diệp công tử, nếu ngài để tôi đi theo!”
“Tôi hứa sẽ nói cho ngài biết một bí mật về cấm địa Luân Hồi!”
Quá nhiên.
Diệp Bâc Minh dừng bước chân lại, đột nhiên trở nên hứng thú: “ồ? Nói thử xem!”
Tô Tử Lăng dần lấy lại bình tĩnh: “Diệp công tử, xin ngài hãy đồng ý với tôi trước!”
“Không nói thì thôi vậy!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu, xoay người rời đi.
Tô Tử Lăng hoàng loạn: “Diệp công tử, tôi sẽ nói cho ngài biết, đừng rời đi!”
“Nhà họ Tô có một quyến sách cổ, trong đó nói rằng cấm địa Luân Hồi có một ngọn núi lớn được đặt tên là di tích Côn Luân!”
Diệp Bâc Minh cuối cùng cũng dừng lại, quay đầu: “Tiếp tục đi!”
Tô Tử Lăng lo lâng Diệp Bắc Minh sẽ thật sự bỏ rơi mình, cho nên cô ta không dám chậm trễ: “Trong sách cổ có ghi lại, di tích Côn Luân này vốn dĩ không tồn tại trong thế giới Tam Thiên!”
“Mà nó từ trên trời rơi xuống!”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Từ trên trời rơi xuống?”
Tô Tử Lăng gật đầu: “Đúng vậy, trong sách cố đã ghi chép như vậy.”
Diệp Bắc Minh trầm ngâm trong chốc lát: “Sau đó thì sao?”
Tô Tử Lăng tiếp tục nói: “Sau khi phát hiện ra ngọn núi này, những người tu võ trong thế giới Tam Thiên đều rất tò mò, có một số người bắt đầu leo núi!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK