Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không vui nói: “Cho dù cậu không hấp thu, nó cũng trào ra mất công!”
“Hơn nữa, những long khí này có lợi rất lớn với cậu, có thế khiến cậu lại đề thăng lên một cảnh giới nhỏ”.
Diệp Bẳc Minh không khách sáo
nữa.
Trực tiếp hấp thu những long khí này.
Không biết qua bao lâu!
Trên người Diệp Bắc Minh bộc phát ra khí tức khủng khiếp: “Long khí quả thật nghịch thiên, chỉ mười ngày ngắn ngủi, vậy mà tôi đã tiến vào cảnh giới Võ Ton!”
Sau khi tiến vào cảnh giới Võ Tôn, long khí phải cần quá nhiều.
Hấp thu chậm như vậy, qua mấy tháng cũng chưa chắc có thế tăng lên một cảnh giới nhỏ.
Diệp Bắc Minh suy nghĩ trong phút chốc, trước tiên rời đi đã rồi nói!
Thời điếm anh quay về mặt đất, phát hiện bốn phía kẽ hở đều là tướng sĩ của đội Thiên Cơ đang canh giữ!
Những võ giả khác đã không thấy bóng dáng.
“Long Soái!”
“Long Soái về rồi!”
Lư Quốc Phong mừng rỡ.
Mấy chục khuôn mặt xông tới, có vài người Diệp Bắc Minh biết.
Có vài người anh không quen!
Trong đó có rất nhiều tầng lớp cấp cao của Long Hồn!
Còn có cao thủ của giới võ đạo.
“Đa tạ ơn cứu mạng của tiền bối Diệp!”
Vân Chi Lan trong đám người khẽ mím cười.
Ăn xong đan dược của Diệp Bắc Minh, cộng thêm sự khủng khiếp của Quỷ Môn Thập Tam Châm, ông ta tu dưỡng mười ngày đã hồi phục bảy tám phần.
Quả thực khiến người ta khiếp sợ!
Người Vân Kiếm Bính nhẹ nhàng, mờ to mắt nói: “Cảm ơn anh đã cứu ông nội tôi!”
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt trả lời: “Đều là vì Long Quốc, đương nhiên tôi phải cứu”.
“Long Soái!”
Đột nhiên.
Giọng nói thư ký Tiền truyền tới.
Diệp Lăng Tiêu và Diệp cấm Thành cũng đi tới.
Hai người đã thay sang quân phục, võ trang đầy đủ.
Khí tức nghiêm túc đập vào mặt!
Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Sao vậy ?”
Diệp Lăng Tiêu trả lời: “Long mạch là chuyện trọng đại, để phòng ngừa lại xảy ra biến cố, vì vậy quốc gia đã phái lực lượng hùng hậu đến đáy canh giữ!”
“Bên Long Đô cũng đã điều đến năm trăm ngàn đại quân!”
“Cấp dưới của vua Tây Vực cũng điều đến năm trăm ngàn đại quân!”
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu.
Đại quân hàng triệu người trấn thủ, chắc cũng ổn.
Nhưng.
Cũng không đến mức vậy!
Cần nhiều đại quân đến vậy sao?
Thư ký Tiền bổ sung: “Sư huynh cậu cũng tới!”
“Cái gì?
II
Diệp Bắc Minh kinh ngạc.
Cái này thì hợp lý!
Vị sư huynh kia đã tới chân núi Côn Luân, vì vậy có hàng triệu đại quân bảo
vệ!
Thứ bảo vệ không chỉ là long mạch, mà còn là chân long!
‘Tôi muốn gặp vị sư huynh này!”
Diệp Bắc Minh mở miệng.
“Ha ha ha ha!”
Một trận cười sang sảng truyền tới: “Tiểu sư đệ, cuối cùng đã gặp mặt!”
“Lần này nếu không phải là có em, e rằng Long Quốc sẽ gặp nguy hiếm!”
“Sư huynh?”
Diệp Bắc Minh quay đầu nhìn.
Chỉ thấy một người đàn ông đi xuyên quá đám người!
Dáng người cao ngất, khí tiết chính
trực!
Một luồng khí tức cấp trên tấn công vào mặt.
Người bình thường liếc mắt nhìn đều có một loại cảm giác tim đập rộn ràng, hô hấp ngừng lại!
Đám người Diệp Lăng Tiêu, thư ký Tiền, còn có chư vị tướng lĩnh của Long Hồn hoàn toàn lui về phía sau!
Dù là kiếm thánh Vân Chỉ Lan cũng khẽ khom người, lui về phía sau ba bước!
Vân Kiếm Bỉnh trợn trừng mắt: “Người ngay cả ông nội cũng phải lui về phía sau, chẳng lẽ là… A?!!!”
Trong đầu lỉnh quang chợt lóe!
Cô ta che cái miệng nhỏ nhắn!
Trốn phía sau lưng ông nội.
Diệp Bâc Minh đang định nói: “Sư huynh…”
Phía xa truyền đến một trận xôn xao, tiếp đó chính là một giọng nói thâm hậu truyền tới: “Ai là Diệp Bắc Minh? Ra đây!”
Soạt!
Vô số người kinh ngạc ngẩng đầu lẻn, nhìn về phía đường núi.
Lá gan ai lớn vậy, dám kêu bậy bạ vào lúc này?
Giây tiếp theo.
Hai người đàn ỏng trung niên mặc cố phục đi tới: “Ai là Diệp Bắc Minh?”
Diệp Bắc Minh nhướng mày nhìn hai người: “Là tôi”
“Đúng vậy!”
Hai người cau mày, mặt lạnh như băng: “Không có việc gì đừng chạy lung tung, hại chúng tôi uổng công đến Giang Nam một chuyến, không tìm được cậu lại đi thành Võ Đế”.
“Kết quả cậu lại ở đây!”
“Nếu không phải Thái tử chúng tôi có lệnh, bảo cậu tham gia hôn lề của người, loại nhân vật nhỏ như cậu vốn không đáng giá khiến chúng tôi phải đi một chuyến!”
“Thái tử? Hôn lễ?”
Diệp Bắc Minh nghi ngờ.
“Đương nhiên!”
Một người đàn ông trung niẻn trong đó mặt đầy kiêu ngạo: ‘Thái tử gia đế quốc Thanh Long và sư tỷ của cậu Liễu Như Khanh ngày mai kết hôn!”
“Cậu mau theo tôi đến cỏn Luân Hư tham dự hôn lễ đi!”
Nghe thấy câu này, con ngươi Diệp Bắc Minh co lại: “ông nói gì? Thất sư tỷ của tôi sẳp lập gia đình?”
Trái tim anh co thắt!
Giống như có thứ đồ quan trọng bị người ta cướp đi vậy!
“Không thế nào!”
Hai người đàn ông trung niên sợ hết hồn, không ngờ Diệp Bắc Minh lại có phản ứng lớn như vậy.
Một người trong đó gầm lên: “Nhóc con, cậu gọi bậy bạ gì vậy?”
“Thái tử đế quốc Thanh Long chúng tôi mời cậu tham dự hôn lề là phúc mười đời nhà cậu đấy!”
“Quỳ xuống, hai tay nhận thiệp mời!!!”
Ông ta giơ tay vỗ về phía Diệp Bắc Minh, một luồng khí tức tinh thuần đè xuống!
“Tựtìm cái chết!”
Con ngươi Diệp Bắc Minh trở nên lạnh lẽo.
Ầm!
Một tiếng sét truyền tới, Diệp Bắc Minh xuất hiện quỷ dị trước mặt người này, một tay túm cổ ông ta.
Một cảm giác hít thở không thông truyền tới.
Người này da đầu tê dại!
Mặt đầy kinh hoàng!
Bản thân ông ta là tu vi Võ Thánh trung kỳ đó!
Diệp Bắc Minh dựa vào cái gì?
“Mày dám…”
Người này một câu còn chưa nói
hết.
Một tiếng ‘răng rắc1 giòn dã, cổ bị Diệp Bắc Minh trực tiếp bóp vỡ.
Thiệp mời trong tay rơi xuống, Diệp Bắc Minh nhận lấy, mở ra nhìn!
Tô Lăng Vân, Liều Như Khanh, hôn
lê.
Trong con ngươi của Diệp Bắc Minh nổi lên giận dữ: “Không thể nào, Thất sư tỷ làm sao có thể lập gia đinh?”
‘Tuyệt đối không thế!!1″
Nội lực chấn động!
Thiệp mờỉ trong nháy mắt hóa thành mảnh vụn đầy trời.
“Mày thật to gan, giết sứ giả của đế quốc Thanh Long tao!”
Một người đàn ông trung niên khác khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, mày biết mình đã phạm phải tội chu di cửu tộc…”
Bùm!
Diệp Bắc Minh một quyền đánh ra, cách không đánh người thành sương máu!
Xung quanh tĩnh mịch!
Mọi người cũng chấn động nhìn Diệp Bắc Minh.