“Suýt, đảy là…?”
Diệp Bắc Minh đến bẽn ngoài Thanh Huyền Tông, bị cảnh náo nhiệt trước mặt làm cho chấn kinh ngấn người.
Hàng triệu người tập trung trên quảng trường rộng lớn bên ngoài cổng Thanh Huyền Tông.
Hôm nay, vừa hay là nghi thức nhập môn tổ chức ba năm một lần của Thanh Huyền Tông!
Anh trực tiếp lấy ra một tấm thẻ bài ngọc, sau khi liên hệ mấy vị sư tỷ.
Đứng ở một bên, nhắm mắt dưỡng thần.
Đợi các sư tỷ đến đón anh.
Cách cách cách!
Tiếng bước chân dồn dập vang lên: “Tránh ra, tất cả tránh ra cho tôi!”
Đám đông nhường ra một lối đi.
Một đám người mặc trang phục đệ tử của Thanh Huyền Tông từ xa vội vàng đi tới.
Mọi người nhìn thấy đệ tử của Thanh Huyền Tông, tất cả đều cung kính cúi đầu!
Những người xung quanh Diệp Bắc Minh cũng lùi lại về sau.
Xung quanh anh lập tức trống không.
Lúc này.
Diệp Bắc Minh một mình trơ chọi đứng ở đó!
“Này, cậu thanh niên, mau tránh ra!”
“Đừng ngủ nữa, người của Thanh Huyền Tông đến rồi!”
“Cậu đang làm gì thế hả, mau tránh ra!”
“Còn không tránh ra, cậu sẽ gặp rắc rối đấy!”
Một vài võ giả có lòng tốt nhắc nhở.
Diệp Bắc Minh nghe thấy, nhưng phớt lờ.
Đường rộng như vậy, người của Thanh Huyền Tông đi vòng qua chẳng phải là được rồi sao?
Soạt! Soạt! Soạt!
Mười mấy ánh mắt băng lạnh lập tức nhìn sang Diệp Bắc Minh.
“Cậu nhóc, có biết nơi này là nơi nào không?”
“Ai cho cậu đứng ở đảy? Cậu đang cản đường đấy, có biết không hả?”
Hiện trường yên tĩnh đến đáng sợ!
“Xong rồi xong rồi…”
“Tên nhóc này thật xui xéo, không chết thì cũng bị lột lớp da!”
Rất nhiều võ giả lắc đầu.
Diệp Bắc Minh mở đôi mắt: “Đường rộng như vậy, tại sao các người cứ phải đi qua chỗ tỏi?”
“Đi vòng qua không được hả?”
Cái gì?
Vãi!
Trái tim của tất cả mọi người run lên, nhìn Diệp Bằc Minh một cái sâu sắc!
Tên nhóc này là ai?
Lại bảo đệ tử của Thanh Huyền Tông đi đường vòng?
Rất hiển nhiên, đám đệ tử của Thanh Huyền Tỏng cũng không ngờ, cũng phải ngẩn người vì câu trả lời của Diệp Bắc Minh.
Người thanh niên dẫn đầu tức đến bật cười: “Anh biết tôi là ai không?”
“ô Tử Tuấn tỏi ở Thanh Huyền Tông trước nay chưa từng phải đi đường vòng, tôi muốn đi từ đâu thì đi từ đó!”
“Hỏm nay, tỏi muốn đi từ chỗ anh, anh tránh hay không tránh đây?”
ô Tử Tuấn?
Diệp Bẳc Minh nheo mắt lại: “Anh họ
ô?”
Từ chỗ hai trưởng lão của Thanh Huyền Tông, anh được biết.
Sau khi mẹ gia nhập Thanh Huyền Tông, từng bị lẫo tổ nhà họ ô uy hiếp thu nhặn làm lư đỉnh!
Huyết hải thâm thù đó!
Một cơn lửa giận lập tức bùng lên!
Sát ý cũng không kiềm chế được!
Nếu không phải nhà họ ô, thì mẹ anh làm sao lại thê thảm như vậy?
Làm sao lại gặp những tai họa sau
này!
Tất cả người nhà họ ô đều đáng chết!
“Đúng thế!”
ô Tử Tuấn cười thích thú: ‘TÔI họ ô, chính là giống như trong lòng anh nghĩ!”
“Tố tiên nhà ho ô tôi chính là một trong mười gia tộc lớn sáng lập Thanh Huyền Tông!”
“Bố của tôi, ô Kiếm Phong là trưởng lão nội môn, anh trai tôi là thỉẻn tài trong top một ngàn của bảng xếp hạng Thanh Huyền!”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Vậy thì đúng rồi”.
ô Tử Tuấn cười: “Bây giờ muốn tránh đường rồi?”
Khuôn mặt anh tuấn bỗng sầm xuống: “Muộn rồi!”
Diệp Bầc Minh cười: “Ai nói tôi muốn tránh đường?”
ô Tử Tuấn phát hiện có gì không đúng, lạnh mặt: “Anh có ý gì?”
Diệp Bầc Minh giơ tay, một luồng sức mạnh khủng bố ập đến!
ô Tử Tuấn vẫn chưa phản ứng kip, đã bị luồng sức mạnh này trực tiếp hút đến!
Anh tóm chặt cố họng của ô Tử Tuấn!
Hai chân lơ lửng rời khỏi mặt đất! Khó thở!
Kinh sợ!
Cảm giác cái chết ập đến!
“ô sư huynh!”
“Nhóc con, mày thả ô sư huynh ra!”
Vẻ mặt của mười mấy đệ tử Thanh Huyền Tông bỏng biến sắc.
Diệp Băc Minh dồn lực vào cổ tay.
‘Rắc’ một tiếng giòn tan!
CỔ họng của ô Tử Tuấn trực tiếp vỡ nát, bỏ mạng tại chỗ!
Diệp Bắc Minh thản nhiên nhả ra một câu: “Lấy chút lãi từ mày trước!”
“Cái gì?
»
“Vãi!
“Giết thật rồi?”
Các võ giả có mặt cũng sợ đến sượt sượt sượt lùi lại, trong vòng bán kính hơn trăm dặm lập tức trống không.
Mọi người đứng cách hơn trăm mét, kinh sợ nhìn về phía Diệp Băc Minh!
“Tên nhóc này là ai?1
“Hắn điên rồi phải không?1
“Nơi này là Thanh Huyền Tông đó! Hắn lại dám giết đệ tử Tông Thanh Huyền Tông?”
“Trời ơi… tôi từng gặp rất nhiều kẻ to gan, nhưng chưa từng gặp ai to gan như vậy!”
“Tôi cho rằng hắn đang đùa, không
ngờ…”
“ực! ực!!”
Rất nhiều người điên cuồng nuốt nước miếng.
Chấn hãi đau thương nhìn cảnh này.
Động tĩnh ở bẽn này đã kinh động đến một số trưởng lão kiểm tra nhập môn ở xa.
Khi bọn họ nhìn thấy Diệp Bắc Minh tóm thi thế của ô Tử Tuấn, cũng phải dụi mắt thật mạnh.
Còn tường mình nhìn nhầm!
ô Tử Tuấn chết rồi?
Cứ vậy nằm dưới đất, con ngươi lồi ra, vẻ mặt đầy kinh sợ.
Dường như vốn không tin minh lại chết như vậy!
“Suýt!”
Mấy ỏng lão hít khí lạnh, cơ thế lảo đảo, suýt nữa ngã xuống đất.
Bọn họ chỉ là trưởng lão ngoại môn bình thường, thân phận của ô Tử Tuấn đặc biệt, cho dù cái chết của hắn không liên quan đến bọn họ!
Nhưng cũng là chết trước mắt bọn
họ!
Nhà họ ô mà truy cứu, bọn họ không chết thì cũng mất một lớp da!
“Bắt lấy tên nhóc đó! Phải bắt sống!”
“Giao cho nhà họ ô, không chừng chúng ta có thế miễn trách nhiệm!”