Giây tiếp theo.
Vù!
Phù văn sáng lên, một luồng sức mạnh không gian nối lên!
Cảnh không thế tưởng tượng nối xuất hiện!
Thế giới nhỏ tùy thân vốn chỉ có một trăm mét vuông lại đang mở rộng nhanh chóng!
Trong nháy mắt đã hơn mười ngàn mét vuông!
Con suối trước kia đã biến thành một cái hồ trăm mét!
Mặt đất bên cạnh hồ xuất hiện một bụi cỏ nhỏ màu xanh!
“Trời ơi..
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhìn chằm chằm mà hoàn toàn kinh hãi: “Nhóc con, lần này cậu nghịch thiên rồi!”
Diệp Bắc Minh nghi ngờ: “Sao thế? Không phải chỉ là một bụi cỏ thôi sao?”
“Cái này có gì nghịch thiên đâu?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hít sâu một hơi: “Nhóc con, một bụi cỏ đại diện cho một sinh mạng!”
“Thế giới nhỏ tùy thân mà cậu sáng tạo ra, bắt đầu từ con số không, từ không tới có!”
“Một sinh mạng vô căn cứ ra đời, cậu biết nó có ý gì không?”
Cùng lúc đó, thế giới Tam Thiên, nhà họ Phương.
Trên đường phố rộng trăm mét đều là người đi đường, họ vây quanh nhà họ Phương thật chặt!
Trên quảng trường của nhà họ Phương đã sớm đ’ây ắp người, khách khứa như mây!
“Trường Sinh điện tặng một khối thằn thiết ngoại vực!”
“Yêu Thần cung tặng một viên yêu đan triệu năm!”
“Vạn Cổ môn tặng một tỷ cân thân nguyên, một trăm bụi dược liệu mười vạn năm!”
“TỐ Long điện tặng một miếng vảy rồng!”
“Thiên Đạo tông tặng một bộ võ kĩ cấp đế!”
Tiếng đọc danh sách quà tặng, từng đợt tiếp từng đợt truyền tới.
Đọc khoáng ba tiếng, vẩn không thấy dừng lại.
Phương Vô Đạo và Phương Cửu Lê tiếp đãi khách khứa, cười toe toét!
Đột nhiên.
Grào!
Tiếng rồng ngâm vang lên trên bầu trời.
Mọi người ngấng đầu nhìn lên, tất cả đều theo bản năng há hốc miệng: “Trời ơi!”
Chỉ thấy.
Phương Nguyên mặc long bào màu đỏ, tự mình điều khiến xe kéo Cửu Long tới, uy phong lẫm liệt!
Dưới con mắt của vạn người!
Xe kéo Cửu Long dừng lại trên quáng trường.
Phương Nguyên vén cửa xe như cung điện lên!
Thị nữ đỡ thần nữ Túc Hoàng mặc phượng bào màu đỏ đi xuống!
Quan lễ nghi lớn tiếng quát lên: “Giờ lành đã tới, tân nhân đến!”
“Nhà họ Phương, Phương Nguyên, Hoàng Cực cung, Túc Hoàng, nghi thức hôn lề bây giờ bắt
đầu!”
Dưới ánh mât của mọi người, Phương Nguyên và thần nữ Túc Hoàng từng bước từng bước đi lên lề đài!
Túc Hoàng thần nữ cắn răng: “Phương Nguyên, anh hèn hạ!”
“Tôi không đồng ý gả cho anh, anh lại dùng loại thủ đoạn này!”
Giọng nói của cô ta bị tiếng vỗ tay che giấu, chỉ có Phương Nguyên có thế nghe được.
Phương Nguyên khẽ mỉm cười: “Túc Hoàng, nghe lời.”
“Chỉ cần em ngoan ngoãn gả cho tôi, tôi bảo đảm em sẽ không có sao!”
“Nếu em phản kháng, thì xin lồi!”
Giọng của quan lễ nghi truyền tới: “Nhất bái thiên địa!”
Phương Nguyên cười nói: “Bái thiên địa, nào!”
Túc Hoàng thần nữ đứng ở đó, không nhúc nhích!
Phương Nguyên sầm mặt lại: “Đừng có không biết điêu!”
Đột nhiên.
Vèo! Vèo! Vèo…
Tiếng xé gió lao tới, có thứ gì đó bay lên lễ đài!
“Thứ gì bay tới?”
“Là lễ pháo sao?”
Đến khi mọi người thấy rõ thì đều sợ hết hồn!
Lại là trên trăm cái đầu người máu me đầm đìa, đồng loạt rơi lễ trên đài!
Một cô gái áo trắng tóc trắng xuất hiện: “Vợ của Diệp Bắc Minh, Hạ Nhược Tuyết, tặng nhà họ Phương một trăm cái đầu!”
“Chúc cậu Phương tân hôn vui vẻ!”
Hiện trường lập tức yên tĩnh!
Mấy trăm ngàn khách toàn đều kinh ngạc há hốc mồm!
Dựa vào thực lực và địa vị của nhà họ Phương, những trường hợp như thế này!
Lại có người dám tặng một trăm cái đầu người trong trường hợp này sao?
Người phụ nữ này là ai ?
Quá điên cuồng rồi!
Mặt Phương Nguyên xanh mét, gần như vặn vẹo: “Chỉ là cảnh giới Thần Đế, mà lại dám quấy rối hôn lễ của tao!”
Mắt hắn ta ứ máu, quay đầu hung tợn trợn mắt nhìn đám môn hạ của nhà họ Phương: “Đám phế vật các người làm ăn cái gì không biết? Sao có thế đế cô ta mang đ’âu đến gần lễ đài!”
“Giết cô ta cho tỏi!”
Một tiếng thét tức giận vang lên!
Mấy chục môn hạ nhà họ Phương phán ứng lại!
Vừa rồi tất cả bọn họ đều bị một trăm cái đầu người làm cho mờ mịt!
Hạ Nhược Tuyết điên cuồng cười to: “Hahaha, hôm nay tôi tới đây là đế báo thù cho người chồng đã chết của tôi!”
“Muốn giết tôi? Nằm mơ đi!”
Dứt lời, Hạ Nhược Tuyết ngưng tụ chân nguyên toàn thân, đi tới lễ đài!
Xa xa, Phương Vô Đạo tức giận kêu lên như sấm: “Đáng chết, cô ta muốn tự bạo!”
“Nguyên Nhi, mau ngăn cô ta lại!”
Sau khi biết tin Diệp Bắc Minh chết, Hạ Nhược Tuyết bạc đầu sau một đêm!