Trong khoảnh khắc máy bay Diệp Bắc Minh đang ngồi cất cánh.
Tại trạch viện nọ ở Long Đô.
Một người vội vàng đi tới: “Diệp Bắc Minh lên máy bay rồi”.
Soạt!
Sâu trong đôi mắt lão giả thoáng qua ý lạnh như băng: “Khà khà khà, nhóc con này vững quá”.
“Xuất phát gần như đều đi tàu cao tốc!”
“Muốn hắn chết trên cao tốc, quả thật quá khó khăn, nhưng máy bay thì khác”.
“Diệp Bắc Minh ơi là Diệp Bắc Minh, câu chuyện của mày nên kết thúc rồi”.
Tốc độ máy bay rất nhanh, bay ra khỏi hành tinh Đông Nam.
Chạy thẳng tới tỉnh Xuyên Thục.
Hai tiếng sau tiến vào biên giới tỉnh Xuyên Thục.
Đi trên bầu trời ngàn núi vạn khe. Tít tít tít tít!!!
Bỗng nhiên.
Radar trong buồng lái điên cuồng vang lên.
Toàn bộ khoang máy bay cũng vang lên tiếng còi báo động.
Sắc mặt người bên ghế lái phụ tái nhợt, run rấy bẩm báo: “Anh Diệp, chiến thần, radar hiến thị có ba viên hỏa tiễn, phong tỏa máy bay của chúng ta, muốn đánh tới”.
“Cái gì?”
Vạn Lăng Phong kinh hãi.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh u ám, lần đầu tiên ngồi máy bay, quả nhiên có người lợi dụng cơ hội lần này muốn giết anh?
Ầm!
Một chiếc máy bay hộ tống phát nổ, bị bắn hạ ngay lập tức.
Vạn Lăng Phong nhìn xuyên qua cửa sổ, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi:
“Chủ nhân, đây là hỏa tiễn Lang Quốc phương Bắc, loại BC-550”.
“Tốc độ nhanh nhất có thể đạt tới 5 mã lực, gấp năm lần máy bay của chúng ta!”
“Hơn nữa tự mang theo hệ thống phong tỏa, bây giờ chúng ta chỉ có thể hạ cánh khẩn cấp”.
Diệp Bắc Minh vẫn ngồi im, biểu cảm có phần lạnh băng: “Lang Quốc phương Bắc?”
Anh đang suy nghĩ, rốt cuộc là ai không chờ được muốn giết mình như vậy.
Là Lang Quốc?
Hay có người cấu kết với Lang Quốc?
Ầm!
Tiếng nổ thứ hai truyền tới.
Một chiếc máy bay hộ tống khác nổ tung.
Xung kích cực lớn khiến máy bay Diệp Bắc Minh đang ngồi không ngừng rung lắc.
Vạn Lăng Phong quát lên một tiếng: “Tránh ra, để tôi lái!”
Người lái nhanh chóng nhường đường.
Vạn Lăng Phong ngồi vào ghế lái, đích thân điều khiến máy bay.
Vèo!
Hỏa tiễn BC-550 sau lưng nhanh chóng tấn công tới!
Vạn Lăng Phong lái máy bay, liều mạng tăng tốc độ, ông ta nói rất nhanh: “Chủ nhân, với tốc độ của đạn đạo BC-550, cơ bản không thế tránh né”.
“Bây giờ chỉ có một con đường sống, mọi người nhảy dù, bỏ máy bay lại!”
“Người đâu, chuẩn bị dù nhảy cho chủ nhân”.
‘Rõ!
II
Các tướng sĩ nhanh chóng hành động.
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu, từ chối nhảy dù: “Mớ cửa lớn khoang máy bay!”
“Cái gì?”
Tất cả mọi người đều cả kinh.
Vạn Lăng Phong cũng ngây người: “Chủ nhân, cậu muốn làm gì vậy?”
“Nếu nhảy dù, cần phải hạ dù trên lưng xuống, tôi hạ tốc độ mới có thể mớ cửa lớn buồng máy bay”.
“Tốc độ bây giờ mà mở cửa khoang, gió mạnh sẽ xé nát máy bay đấy”.
Diệp Bắc Minh vẫn nói: “Vậy thì hạ tốc độ xuống, mớ cửa lớn khoang máy bay”.
Vạn Lăng Phong không biết Diệp Bắc Minh muốn làm cái gì!
Nhưng lời của Diệp Bắc Minh chính là mệnh lệnh.
Ông ta hạ tốc độ máy bay, sau đó hét lớn: “Mở cửa khoang ra!”
Cửa khoang máy bay được mở ra.
Gió lớn thổi vào!
Diệp Bắc Minh chắp hai tay sau lưng, đứng cửa khoang máy bay, lạnh băng nhìn đạn đạo BC-550 bay đến.
Trán Vạn Lăng Phong toát ra một tầng mồ hôi: “Chủ nhân, radar hiển thị,
10 giây sau chúng ta sẽ bị đánh trúng”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không nhịn được nhắc nhớ: “Nhóc con, cậu muốn làm gì?”
“Độ cao này, dù cậu ngã xuống cũng sẽ chết!”
“Đừng loạn!”
Diệp Bẳc Minh không nói gì.
“Chủ nhân, 9 giây…”
“Chỉ còn 6 giây…”
Bầu không khí vô cùng gấp rút!
Tướng sĩ trên máy bay đều nguyện trung thành chết vì Vạn Lăng Phong.
Nhưng lúc này, sắc mặt tất cả đều trắng bệch, siết chặt quả đấm.
Giọng nói của Vạn Lăng Phong đã tuyệt vọng: “Chủ nhân, 3! 2! 1…”
“Xong rồi…”
Giây phút cuối cùng.
Diệp Bắc Minh đột nhiên giơ tay, quát lớn một tiếng: “Kiếm Đoạn Long!”
“Kinh – Lôi – Trảm!”
Một kiếm chém ra!
Ầm!
Bầu trời đột nhiên xuất hiện một tiếng sấm.
Giáng về phía hỏa tiễn BC-550, đánh trúng nó.
Ầm!
Hỏa tiễn nổ tung, tạo thành một đám mây hình nấm.
Làn sóng xung kích cực đại truyền đến, máy bay gần như bị kéo bay ra ngoài.
Vạn Lăng Phong dùng kỹ thuật cao siêu, để tốc độ máy bay bình ổn trở lại.
Bên trong khoang tĩnh mịch!
Chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của các tướng sĩ.
Tất cả mọi người đều trợn tròn hai mắt, giống như gặp phải quỷ, họ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Diệp Bắc Minh!
Vừa xảy ra chuyện gì vậy?
Một kiếm của Diệp Bắc Minh vậy mà lại chém rớt hỏa tiễn BC-550 của Lang Quốc?!!!
Mẹ kiếp!
Thật là nghịch thiên!
Vạn Lăng Phong mở chế đội lái tự động, xông đến bên cạnh Diệp Bắc Minh: “Chủ nhân… cậu… cậu…”
“Một kiếm của cậu chém rớt được một viên hỏa tiền BC-550?”
Diệp Bắc Minh thu hồi kiếm Đoạn Long.
Không có giải thích.
Bỗng nhiên.
Tít tít tít!
Còi báo động của Radar lại vang lên lần nữa, người bên ghê’ lái phụ sợ hãi hét to: “Lại có ba viên hỏa tiễn BC-550 bay tới!”
“Sau một phút sẽ đến!”
Vạn Lăng Phong hét lớn một tiếng: “Hạ cánh khẩn cấp với tốc độ nhanh nhất cho tôi!”
Ba mươi giây sau.
Máy bay hạ cánh khẩn cấp trên một mặt hồ sâu trong rừng.
Mấy người vừa ra khỏi buồng lái, hỏa tiễn liền rơi xuống.
Diệp Bắc Minh một hơi chém liền ba kiếm.
Bùm! Bùm! Bùm!
Ba viên hỏa tiễn BC-550 nổ tung năm trăm mét trên trời cao.
Sóng xung kích khủng khiếp truyền tới, ngoài Diệp Bắc Minh ra, tất cả mọi người đều bị cuốn vào trong hồ.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng, nhìn về phía một hướng khác.
Gào!
Bốn phương tám hướng có người thổi vang quân hiệu, một bộ phận lớn tướng sĩ mặc chiến giáp màu đen của Lang Quốc xuất hiện xung quanh hồ.
Cờ đen phần phật vang dội.
Phía trên là hình đầu sói!
Vạn Lăng Phong nổi lên mặt nước, nhìn thấy cảnh này, ngược lại hít một hơi khí lạnh.
“Rít!”
“Quân đoàn Băng Nguyên Lang của Lang Quốc?”
“Sao có thể!”
“Tại sao bọn họ lại ớ biên giới Long Quốc?!!”
Vạn Lăng Phong mặt đầy khiếp sợ!