Cái này vần chưa xong, sau khi kiếm khí tràn ngập Long Hiên Viên, xâm nhập vào trong vác đá phía sau lưng ông ta.
Vách đá chấn động giống như xảy ra động đất, bị kiếm khí cứng ráng chém xuống một đường rãnh khủng khiếp sâu mười mấy mét!
Một kiếm này của Diệp Bắc Minh gần như bổ vách đá sơn cốc.
Tất cả đều quay về yên tĩnh!
Long Hiên Viên không thấy, bị một kiếm xóa bỏ.
Đừng nói là thi thể, ngay cả mảnh vụn cũng không còn sót lại.
Đầu thư ký Tiền vù vù, trống rổng.
Long Hiên Viên… chết?
Bị Long Soái… giết?
“A!!!”
Đám người nhà họ Long hoảng sợ hét lớn, mặt mày kinh hoàng, con ngươi như sắp trừng ra ngoài.
Ai nấy đều vô cũng hoảng sợ, bị dọa xụi lơ trên đất.
“Cái… cái này… lão tố… sao có thế…”
Cửu Thiên Tuế cũng sợ choáng váng.
Trên quần xuất hiện mảng nước đọng lớn.
Điện chủ Huyết Hồn đang bị Quỷ Mỏn Thập Tam Châm giày vò nhìn thấy cảnh này, sau khi sợ hãi kêu thảm thiết mấy tiếng, con ngươi lồi ra, ngừng kêu.
Ông ta bị hù chết rồi!
Cùng lúc đó.
Trong một mật thất tối tăm nào đó ở Long Quốc.
Một ngọn đèn trong chín ngọn đèn hồn đăng đột nhiên tắt đi.
Một lão giả trong mật that mở mắt, nhìn về phía ngọn đèn hồn đăng đã mất kia.
Sâu trong con ngươi già nua đều là vẻ không tin nổi: “Long Hiên Viên chết? Làm sao có thể!”
“Người đâu, mau đi điều tra xem cấm địa nhà họ Long rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Mấy giây sau, bên tal đám người truyền đến giọng nói lạnh băng: “Nói ra tất cả, tôi cho ông sảng khoái!”
Cửu Thiên Tuế ngẩng đầu lên nhìn.
Diệp Bắc Minh đi tới.
Từ trên cao nhìn xuống.
Giống như thần chết!
Toàn thân cửu Thiên Tuế run rẩy.
Đưa một tay chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Mày… mày…”
Phốc!
Một kiếm của Diệp Bắc Minh chém rơi cánh tay của cửu Thiên Tuế: “Bảo ông nói, không báo ông chia tay…”
Cửu Thiên Tuế, trợn trừng mắt, gần như sắp bị dọa chết.
Phốc phốc phốc!
Diệp Bắc Minh bắn ra mấy cây kim bạc, đâm vào cơ thế cửu Thiên Tuế: “Tôi không bảo ông chết, ông dám chết?”
Quá mức ngông cuồng!
Ngay cá chết cũng không phải do bản thân mình khống chế!
Da đầu mọi người tê dại!
Toàn thân nối da gà.
Rất nhiều người trực tiếp bị dọa sợ bật khóc, Diệp Bắc Minh cho người ta cảm giác quá đáng sợ!
“A!!! Ma quỷ, mày là ma quỷ…”
Cửu Thiên Tuế sợ phát điên, xoay người dùng bắp đùi cuối cùng chà trên mặt đất.
Giống như một con sâu, uốn éo bò ra phía xa.
Diệp Bắc Minh đi tới, một cước giẫm vào đầu Cửu Thiên Tuế.
Một mùi vị tử vong truyền tới.
‘Tôi nói, tôi nói!”
Phòng tuyến trong lòng cửu Thiên
Tuế hoàn toàn sụp đố.
Nếu như cho ông ta một cơ hội, kiếp này ông ta cũng không muốn trẽu chọc Diệp Bắc Minh thêm nữa, thậm chí ngay cả tên anh cũng không muốn nghe.
Ma quỷ!
Cậu thanh niên này chính là ma quỷ!
“Hai mươi ba năm trước từ Côn Luân Khư truyền ra một truyền thuyết, có một người phụ nữ mang thai đánh cắp một món chí bảo của Côn Luân Khư”.
“Hình như… hình như là một loại tháp”.
Tháp?
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động
đậy.
Chẳng lẽ là tháp Càn Khôn Trấn Ngục?
Bất kỳ gia tộc nào chỉ cần có được tòa tháp kia, có thể trong nháy mắt bước vào gia tộc võ đạo hàng đầu”.
“Mấy người canh giữ gia tộc chúng tôi cũng ra tay, những võ giả khác đi theo tham dự, chúng tôi lo lắng võ giả phố thông biết được bí mật này”.
“Cho nên đã nói cướp đoạt đan dược trên người mẹ cậu, thật ra… mục tiêu của chúng tôi chính là tòa tháp kia!”
Cửu Thiên Tuế rất yếu ớt.
Phòng tuyến trong lòng hoàn toàn
sụp đố.
Một chữ cũng không dám giấu diếm.
“Thực lực của người phụ nữ rất khủng khiếp, mấy người canh giữ chúng tõi cũng nhau liên thủ, cuối cùng khiến bà ta trọng thương”.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống, sát ý tăng vọt: “Có những ai ra tay?”
Cửu Thiên Tuế trả lời: “Long Quốc, tất cả người canh giữ…”
Ầm!
Trên người Diệp Bắc Minh bộc phát ra sát ý ngút trời, giống như sóng thần phun trào.
Những người canh giữ của Long Quốc!
Vì ham muốn cá nhân mà ra tay với một người phụ nữ mang thai?
“Ha ha ha haP
Diệp Bắc Minh cười đến chảy nước mắt: “Thư ký Tiền, ông nhìn thấy chưa?”
Thư ký Tiền cũng cảm thấy không thế tưởng tượng nổi.
Những người canh giữ nên bảo vệ hàng triệu phụ nữ và trẻ em, sao có thể ra tay với một phụ nữ có thai?
Anh có thể cảm nhận được được sự tức giận của Diệp Bắc Minh!
Toàn thân cửu Thiên Tuế run rẩy: “Sau khi mẹ cậu bị thương, chúng tôi đã ban bố lệnh truy nã ở Long Quốc”.
“Người phụ nữ này rất thông minh, trực tiếp chạy trốn dưới mắt chúng tôi, tiến vào Long Đô”.
Giọng Cửu Thiên Tuế tiếp tục truyền tới: “Sau này chúng tôi mới biết, nhà họ Diệp Long Đô không biết điều, giữ mẹ cậu lại”.
“Còn cho bà ta thành thân giả với Diệp Minh Viễn, sau này sinh ra cậu”.
“Nhà họ Diệp cũng vì vậy mà bị trừng phạt!”
“Nếu không phải là vì nhà họ Diệp cũng đã có người canh giữ, không thì e rằng… đã bị diệt…”
Diệp Bắc Minh bừng tỉnh hiểu ra.
Nhà họ Diệp Long Đô đã giúp mẹ?
Anh có chút bất ngờ.
Khó trách miếng ngọc bội chứa tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại ở trong tay Diệp Lăng Tiêu!
Đều đã nói ra hết.
Là mẹ giữ tháp Càn Khôn Trấn Ngục ở lại nhà họ Diệp!
Nếu đã như vậy, sau đó mẹ đi đâu?
“Sau đó thì sao?”
Cửu Thiên Tuế tiếp tục nói: “Sau đó… chúng tôi đuổi giết người phụ nữ này trên toàn thế giới, tiến hành đánh một trận cuối cùng ở Vantis”.
“Trận chiến ấy chúng tôi vẳn thất bại, người phụ nữ này… đáng sợ… quá đáng sợ…”
Con ngươi cửu Thiên Tuế co rút lại.
Giống như đang nhớ lại một chuyện vô cùng kỉnh khủng!
“Cuối cùng, bà ta biến mất, chúng tôi cũng không biết bà ta đi đâu…”
Con ngươi Diệp Bắc Minh ngày càng lạnh băng: “Còn nữa không? Tốt nhất ông nói hết một lần đi”.
cửu Thiẻn Tuế run rấy: “Năm năm trước, chúng tôi đã biết được sự tồn tại của cậu”.
“Chúng tôi muốn đánh cược một lần, có lẽ lợi dụng được cậu sẽ dụ được mẹ cậu đi ra”.
“Vì vậy, tôi và Ngụy Công liên thủ, bày kế giết nhà bố mẹ nuôi cậu”.